Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 395: Không muốn lại ngồi tù



Lý Bất Ngữ hơi chần chừ, đúng vậy, là một quân nhân, cô cần phải bàn thảo trước cách làm đó. Mà quả thật bảo vệ trường cũng không có tư cách bắt người.

Trong lúc nhất thời, Lý Bất Ngữ và các nhân viên an ninh đều bỏ tay toàn tập với Nam Âm.

Lúc này, Lâm Du và Phạn Phạn trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi cùng nhào về phía Nam Âm.

Hai cô mặc kệ cái gì mà tư cách với không tư cách, bắt người thì đã sao? Thế là, hai cô một trái một phải bắt lấy cánh tay Nam Âm, nhất định không cho cô ta chạy thoát. Hành vi của Nam Âm quả thật quá hèn hạ, đã đến mức người và thần đểu phẫn nộ. Một giây sau khi Lâm Du và Phạn Phạn bắt lấy Nam Âm, rất nhiều sinh viên khác cùng nhau xông lên, có nam có nữ, tất cả đều đến để giúp hai cố bao vây Nam Âm.

Nam Âm bị các sinh viên cùng nhau chế ngự, không thể động đậy. Cuối cùng, Lý Bất Ngữ lùi ra khỏi camera trong hội trường nhà trường, cảnh sát nhận được báo động đã tới. Tiệc tối hạ màn ngay lúc đó. Tất cả lãnh đạo trường và khách mời rời đi, sau đó các sinh viên cũng lục tục ra về. Lâm Thiển tìm được tổng đạo diễn tiệc tối, đích thân các cung xin lỗi và nhận hết trách nhiệm về mình. “Thật sự xin lỗi, Nam Âm nói xấu cháu, cháu thực sự không thể nhịn được nên mới dùng hạ sách này. Cháu sẵn lòng gánh chịu tất cả trách nhiệm và tổn thất, thật sự rất xin lỗi.” Tổng đạo diễn rất bất đắc dĩ: “Để xem nhà trường xử lý thế nào đã, đám nhóc các cô cậu, haizz...” Sau khi thở dài, tổng đạo diễn đột nhiên đổi giọng 180 độ, giơ ngón cái lên, “Làm tốt lắm, thật sảng khoái!”

“Khụ khụ...” Tổng đạo diễn lập tức nghiêm túc trở lại, “Về nhà chờ tin đi, chẳng lẽ cháu không thấy mặt hiệu trưởng đã xanh lè rồi sao? Các cô cậu đúng là phá phách!”

Lâm Thiển cũng không biết ý tứ tổng đạo diễn như thế nào, chỉ đành về nhà chờ tin. Ngoài cổng hội trường, bốn người các cô yên lặng thỏa mãn nhìn Nam Âm bị áp giải lên xe cảnh sát.

Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát đi về phía các cô, đảo mắt qua bốn cô gái trẻ, cuối cùng dừng lại nhìn Lý Bất Ngữ, “Đồng chí Lý Bất Ngữ, mời đồng chí theo chúng tôi về Cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”

Chuyện nên tới vẫn phải tới, có làm thế nào cũng không tránh khỏi.

Nam Âm điều khiển màn hình sân khấu, đảo loạn trật tự buổi biểu diễn, vậy thì hành vi của Lý Bất Ngữ cũng thể.

“Tôi sẽ đi với các anh.” Lâm Thiển bước ra, “Bất Ngữ là nghe theo tôi sắp xếp, tất cả đều là tôi bảo cô ấy làm. Vậy nên, các anh muốn bắt thì bắt tôi đi.” Lý Bất Ngữ ngăn Lâm Thiển lại, “Thiếu phu nhân, chị đừng gánh trách nhiệm thay tối. Chuyện này là của tôi, tôi là người trưởng thành, chẳng nghe theo sự sai khiến của ai cả.”

Lâm Du và Phạn Phạn cũng nói giúp cho Lý Bất Ngữ, “Anh cảnh sát à, là Nam Âm vu oan người ta trước, chúng tôi cũng hết cách rồi. Thanh danh của nhà họ Cổ suýt chút đã bị hủy trong tay Nam Âm.” “Đúng vậy, Lâm Thiển để Nam Âm thực hiện hành vi phạm tội tại chỗ là để chứng minh mình trong sạch, đó là phòng vệ chính đáng.”

Đội trưởng cười, giải thích: “Có phu nhân, các cô đều hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ mời đồng chí Lý hỗ trợ điều tra mà thôi, không phải tạm giam.” Lâm Thiển: “Vậy thì tôi cũng đi, tôi mới là người trong cuộc.”

Đội trưởng gật đầu, “Vậy cũng được.”

Lâm Thiển bảo Lâm Du và Phạn Phạn về ký túc xá trước, còn mình thì đi cùng Lý Bất Ngữ về Cục cảnh sát. Phần lấy khẩu cung này kéo dài đến tận nửa đêm, Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ tách ra để lấy lời khai. Các cô đều thuật lại đúng sự thật đầu đuôi câu chuyện.

Khẩu cung của Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ vừa khéo trở thành chứng cứ chứng minh tội danh cố ý phỉ báng của Nam Âm.

“Cố phu nhân, vất vả rồi, chúng tôi sẽ đi kiểm chứng từng chuyện theo như lời cô nói. Chúng tôi cũng không cho phép ai có ác ý sỉ nhục quân nhân hiến dâng cho đất nước, đặc biệt là một Trung tướng ưu tú như Thủ trưởng Cố.” Lâm Thiển cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy trong mấy ngày qua đã không chịu đựng uất ức uổng phí, “Cảm ơn chú.” “Không cần khách sáo, đây là việc chúng tôi phải làm.” Sau khi lấy khẩu cung xong, Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ liền ra ngoài hội họp, Trương Khai đã chờ sẵn các cô trong đại sảnh. Vừa nghe kể lại chuyện ở trường, lão phu nhân đã vô cùng lo lắng. Bà vừa lo cho Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ, vừa cảm thấy sảng khoái vì cô đã trút được giận. Nhưng quan trọng hơn cả là bà rất căm ghét hành vi kiếm chuyện tung tin đồn nhảm kia.

Lâm Thiên nhìn thấy Trương Khai thì không khỏi lo lắng bà nội sẽ tức giận, bèn dò hỏi: “Anh Trương Khai, bà nội đang ở nhà tổ hay ở Thành Để vậy? Bọn họ đã biết hết rồi sao?” Trương Khai là người thành thật, thiếu phu nhân hỏi gì thì anh ta trả lời nấy, “Lão phu nhân về Thành Để rồi ạ. Lão gia và phu nhân cũng ở Thành Để mọi người đều đang chờ cô trở về.”

“... Ba mẹ cũng tới sao?” Này, tôi có thể qua đêm ở Cục cảnh sát không? Xin chứa chấp! “Đúng vậy thưa thiếu phu nhân, chúng ta mau về thôi.”

Lâm Thiển chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.

Không lâu sau, khi các cô vừa rời khỏi Cục cảnh sát, ba mẹ Nam Âm cũng tới làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh. Sau khi nộp tiền xong bọn họ đưa cô ta về nhà.

Ba cô ta lái xe, thỉnh thoảng nhìn con gái qua kính chiếu hậu, thở ngắn than dài suốt dọc đường.

Mẹ cô ta ngồi ở ghế sau với cô ta, vừa tức vừa đau lòng, “Nam Âm à, chẳng phải mẹ đã nói con đừng đi gây chuyện với Lâm Thiển nữa rồi sao? Thân phận và địa vị của cô ta bây giờ đã thay đổi, cô ta là người của nhà họ Cố, dân thường như chúng ta làm sao có thể đấu lại?”

Nam Âm nói một cách tức giận: “Lâm Thiển hại con bị đại học B đuổi học, hủy hoại tiền đồ của con, con nuốt không trôi cục tức này!” Ba cô ta cũng không dám nói nặng lời làm con gái kích động, chỉ nhẹ nhàng quở trách, “Đó chẳng phải là vì con sai trước sao, sao con cứ phải để tâm vào mấy chuyện vụn vặt đó? Cuối cùng chẳng phải người bị tổn thương vẫn là con ư?”

Nam Âm kích động, tức giận đến nỗi tự đánh mạnh vào đùi mình, “Con cố gắng lắm mới đậu được vào đại học B, bây giờ tất cả đều bị mất sạch. Ngược lại, cô ta thì tốt rồi, sống vui vẻ sung sướng ở trường, còn được đề cử học bằng Thạc sĩ. Mà con thì sau này ngay cả bằng tốt nghiệp chính quy cũng không có, dựa vào đâu chứ? Con kém hơn cô ta chỗ nào?”

Mẹ Nam Âm nắm lấy tay cô ta rồi ôm chặt cô ta trong lòng, “Con gái à, ba mẹ chỉ hi vọng con được bình an, đừng đấu với Lâm Thiển nữa! Con không đầu lại cô ta đâu.”

Nam Âm ôm lấy mẹ mình khóc to. Cô ta đã từng là niềm tự hào của ba mẹ. Bây giờ, họ vì cô ta mà từ bỏ thể diện và công việc vốn có, còn bị hàng xóm chỉ trích, cô ta rất căm hận! “Ba, mẹ, con có lỗi với ba mẹ, thật sự xin lỗi, con... Con không muốn ngồi tù nữa đâu! Ba mẹ nghĩ cách gì để cứu con được không? Con thật sự không muốn lại ngồi tù nữa đâu, một ngày cũng không muốn.” Nghe con gái cầu xin, trái tim của người làm ba mẹ như tan nát, “Đứa con ngốc, ba mẹ nhất định sẽ dốc toàn lực để cứu con, yên tâm nhé!” “Vâng...”

Tại Thành Để.

Sau khi Lâm Thiển về đến nhà, ba vị trưởng bối vẫn còn ngồi trên sofa trong phòng khách đợi cô.

Trái tim cô giống như đang treo bên bờ vực. “Bà nội, ba, mẹ, bọn con về rồi... Ha ha, đã muộn thế này sao mọi người vẫn chưa ngủ vậy?”

Lúc nói chuyện, giọng cô vô cùng chột dạ, ánh mắt cứ dò xét ba mẹ chồng. Mặt không cảm xúc, tiêu rồi, lại sắp bị mắng! Bà nội kéo tay cô qua, yêu thương nói, “Bé con, vất vả cho cháu rồi!”. Lâm Thiển vội lắc đầu, “Không sao đâu bà nội, bọn cháu chỉ hỗ trợ điều tra và lấy khẩu cung thôi ạ.” Cô khiếp đảm nhìn thoáng qua ba mẹ chồng, giải thích rõ ràng, “Mặc dù cách đánh trả của bọn con có hơi quá, nhưng thua xa tội lớn của Nam Âm. Chủ cảnh sát nói rằng bọn họ sẽ tham khảo ý kiến nhà trường, kết quả thế nào vẫn phải xem ý kiến của lãnh đạo trường.”

Thấy ba mẹ chồng đều xụ mặt, Lâm Thiển sợ muốn chết Lý Bất Ngữ đứng sau lưng càng không dám bước lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.