Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 450: Gì mà con hoang?



Lâm Duy Nhất vừa dứt lời, Lâm Húc đột nhiên xông tới, thẳng tay tát cô ta một bạt tai.

“Đó là cháu trai cháu gái ruột của con, gì mà con hoang chứ, vậy mà con cũng nói ra được?” Cái bạt tại này làm Lâm Duy Nhất vừa đau vừa ngớ người. Cô ta bụm má, trừng mắt khó tin nhìn Lâm Húc, “Ba, ba đánh con?... Từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh con, hôm nay lại vì hai đứa con hoang này mà đánh con... Á...”

Lâm Húc lại giơ tay định đánh cô ta, cô ta vội nó đi.

“Con còn nói!” Trận cãi vã này làm Nam Nam càng khóc dữ dội hơn, trốn sau lưng Bắc Bắc. Bắc Bắc cũng hơi sợ, nhưng đôi tay bé nhỏ vẫn dang rộng che chở cho em gái. Lâm Duy Nhất lùi lùi ra khỏi phòng đồ chơi. Sau khi bảo đảm sẽ không bị đánh nữa, cô ta bụm chỗ đau trên má, hét lớn: “Vì sao không được nói, ngay cả ba ruột là ai cũng không biết, chẳng phải bọn nó là con hoang sao?” “Con câm miệng cho ba!!!”

“Ba bảo con cầm miệng thì có lợi ích gì? Có bản lĩnh thì ba bảo người ngoài câm miệng đi! Ba à, bây giờ cả thành phố B đều đang chê cười nhà họ Lâm, Lâm Thiển khắc chết chồng, ở góa chưa chồng lại sinh hai đứa bé. Ba không cảm thấy mất mặt những con thì có. Ba thì không sao rồi, cung ứng cho ba mẹ con cô ta như Bồ Tát vậy, chẳng phải ba bất công thì là gì?”

Dung Tử Khâm nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà, bèn vội vàng chạy xuống. Vừa thấy mặt Lâm Duy Nhất sưng đỏ thì bà ta lập tức nổi giận. “Mẹ, ba đánh con...” Lâm Duy Nhất uất ức tố cáo với mẹ. Năm dấu tay trên mặt Lâm Duy Nhất khiến mắt Dung Tử Khâm bốc lửa. Bà ta trợn trừng mắt nhìn Lâm Húc, chất vấn: “Tại sao ông lại đánh nó? Tại sao?” Lâm Húc tức giận đến độ không muốn giải thích. Nghe bọn nhỏ khóc, tim ông thắt lại, vội vàng ngồi xổm xuống vỗ về hai đứa bé. Dung Tử Khâm càng tức hơn, giận dữ hét lên: “Lâm Húc, ông dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với ông!”

Nói xong, bà ta liền nhào đến đầm “bụp bụp” lên lưng Lâm Húc, cú nào cú nấy thật mạnh không hề nể tình. Nam Nam sợ quá khóc ré lên, cô bé vừa khóc vừa hét chói tai. Bắc Bắc thấy bà ngoại xông tới đánh ông ngoại thì cũng sợ đến rớm nước mắt, chỉ muốn xông lên ngăn cản. Lâm Húc tức giận không thôi, quay lại đẩy Dung Tử Khâm ra.

Bà ta loạng choạng ngã sang bên, đầu và vào tường. Thế là xong đời, bà ta giống như nổi điên, lao tới đánh người. Lâm Húc tóm lấy cổ tay bà ta, “Bà điên rồi hả?”

“Ông đã đánh con, lại còn đánh tôi... Trước giờ ông chưa từng động tay...”

“Bà nói chuyện có lý chút được không?!”

“Vậy có phải ông ra tay đánh người trước không? Nó là con gái cưng của chúng ta, nó bị đập đầu chút xíu tôi cũng đau lòng nửa ngày, vậy mà ông lại đánh nó thành thế này!” Lâm Duy Nhất còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, “Mẹ, con chỉ nhỏ giọng dạy bảo hai đứa con hoang này thôi, vậy mà ba lại đánh con.” Lâm Húc nghe xong, quát: “Con còn nói thêm một câu con hoang nữa thì ba sẽ đánh con tiếp đấy!” Dung Tử Khâm giận dữ hét lên: “Con hoang, con hoang, con hoang, hai đứa nó chính là con hoang, có phải ngay cả tôi ông cũng muốn đánh không?”

“Bà... Dung Tử Khâm, tôi không cãi nhau với bà ngay trước mặt bạn trẻ. Nhưng tôi cảnh cáo bà, Bắc Bắc và Nam Nam là con của Lâm Thiển, là cháu ngoại ruột của tôi. Tôi không cho phép các người mắng hai đứa nó là con hoang!” “Nó đã dám sinh thì phải chuẩn bị sẵn sàng để nghe chửi. Lâm Húc, con gái ông làm ra chuyện bẩn thỉu thế này, ông chẳng những mặc kệ, mà còn đưa đám nhóc về nuôi. Người bị chê cười nhiều nhất chính là ông!”

“Bớt ở đây lải nhải đi, bà thì biết gì chứ!”

“Hừ, Lâm Thiên khắc chết Cố Thành Kiêu, đã mất đi chỗ dựa lớn như nhà họ Cố, nó còn không tranh thủ sinh con để chiếm hết toàn bộ tài sản của ông sao? Lâm Húc à, dã tâm của nó bày rõ trên mặt hết rồi, sao ông lại không nhìn thấu chứ?”

“Đủ rồi, hai người không thấy bọn trẻ đang khóc sao? Cút hết cho tôi!”

Thái độ của Lâm Húc làm Dung Tử Khâm đau lòng tột độ, “Ông đừng hòng dùng cách thích tướng để đuổi chúng tôi đi! Nếu cút thì cũng là hai đứa con hoang kia phải cút!”

Đúng lúc này, ngoài cổng vọng vào giọng nói của Lâm Thiên, “Con hoang mắng ai vậy?” Dung Tử Khâm nhanh mồm nhanh miệng, “Tôi đang mắng các người đấy.” Lâm Thiên cười lạnh, “À, vẫn còn biết điều lắm!”?” Dung Tử Khâm nhướng mày, hai giây sau mới hiểu ra, “Cô... cô mắng tôi là con hoang?” “Con không hề nói vậy.” Lâm Thiển nhanh chóng chạy tới chỗ hai bánh bao nhỏ, “Đừng sợ, mẹ ở đây, Nam Nam đừng khóc, mẹ về rồi.”

Lâm Thiển thấy Nam Nam khóc dữ dội thế kia thì khỏi nói trong lòng khó chịu cỡ nào. Mặc dù lúc bình thường Nam Nam cũng hay khóc, nhưng cùng lắm chỉ khóc hai phút, thường thì nước mắt chưa khô đã cười. Thế nhưng lần này cô bé khóc đến nỗi không thở ra hơi, khóc đến là người. Trước giờ cô bé chưa từng khóc thành thế này. Bắc Bắc cũng vậy, vừa thấy cô về đã nhào vào lòng cô. Tính cách của cậu nhóc thiên về lạnh nhạt, không thích nói chuyện, không thích nũng nịu, khóc lại càng hiểm. Lần này cũng thế, môi cậu nhóc đang không ngừng run rẩy, những từ đầu đến cuối vẫn kìm nén nước mắt.

Lâm Duy Nhất không phục, vừa khóc vừa hỏi Lâm Húc, “Ba, ba hết thương mẹ và con rồi phải không?”

“Duy Nhất, ba mãi mãi thương con, nhưng việc đó không liên quan đến chuyện hôm nay. Con đã lớn rồi, còn là bậc cô dì của bọn nhóc, sao con có thể so đo với bọn trẻ chứ?” Lâm Húc nghiệm mặt, “Được rồi, không rộn chuyện nữa, hôm nay tôi sẽ nói ra hết ở đây. Từ nay về sau, đừng để tôi nghe được hai chữ con hoang trong biệt thự họ Lâm này, cũng đừng để tôi nghe được mẹ con bà nói hai chữ con hoang ở bất cứ đâu. Ai nói ra miệng thì người đó cút khỏi nhà cho tôi.” Thái độ của Lâm Húc rất cứng rắn, giọng điệu cũng vô cùng dữ dằn, khiến cho mẹ con Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất đều không dám nói tiếp.

Dung Tử Khâm la lối thì la lối, nhưng làm vợ chồng nhiều năm, bà ta biết giới hạn cuối cùng của Lâm Húc ở đâu. Nếu bà ta tiếp tục náo loạn, e rằng sẽ không có kết quả tốt.

Một tay Lâm Thiển bể Nam Nam, một tay dắt Bắc Bắc, nhanh chóng lên lầu về phòng mình. Lâm Duy Nhất còn muốn ngăn cản nhưng bị Lâm Húc trừng mắt nhìn, thế là cô ta biết điều rụt tay lại.

“Mę...”

“Đừng nói nữa.”

“... Hừ!”.

Về đến phòng, vì Nam Nam khóc quá nhiều nên dẫn tới nôn mửa, nôn hết sạch đồ ăn sáng. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô bé nức nở hỏi: “Mẹ... cái gì... cái gì là... con... con hoang?...”

Đáy lòng Lâm Thiển run lên.

Bắc Bắc vội bịt miệng em gái lại, nói: “Chúng ta không phải con hoang, chúng ta được mẹ sinh ra, không phải là con hoang.”

Hóa ra không phải trẻ con không biết gì, mặc dù bọn nhóc còn nhỏ nhưng cái gì tốt, cái gì không tốt, chúng đều phân rõ. Tim Lâm Thiển co thắt, vô cùng đau đớn. Nhưng cô chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong, không thể nói khóc là khóc như trước đây. Cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hai đứa bé, bỗng mỉm cười, nói rất dịu dàng: “Đúng rồi, Bắc Bắc nói không sai. Nam Nam, con và anh Hai là từ bụng mẹ mà ra, phụt phụt hai lần là chui ra.”

“Nam Nam, con biết tại sao anh Hai là anh, còn con lại là em không?”

“Tại sao ạ?” Nam Nam quên mất nức nở, có điều vẫn thút tha thút thít. “Bởi vì...” Lâm Thiển cười đáng yêu, “Bởi vì con quá nghịch ngợm, đá anh Hai ra trước.” Nam Nam cười khanh khách, nước mắt vẫn đang chảy mà cô bé đã cười, còn cười ha ha ha.

Nam Nam cười, Bắc Bắc cũng cười theo, sau đó Lâm Thiển cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng, cứ như vừa rồi chẳng có chuyện không vui nào xảy ra vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.