Bên ngoài đang mưa, từng giọt mưa xuân vẫn rơi tí tách, không lớn nhưng không có ý muốn tạnh.
Lâm Thiển che ô đi trong mưa, Cố Thành Kiêu liên đội mưa đuổi theo cô. Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh quân đội, nước mưa thấm vào liền biến thành màu xanh lá đậm. Giờ phút này trên vai và lưng anh đã ướt đẫm, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay.
Lâm Thiển mặc áo len đã cảm thấy lạnh, thấy anh mặc áo ngắn tay, lại đang gặp mưa thì càng cảm thấy lạnh hơn.
Thế là, ma xui quỷ khiến, cổ dừng bước, đứng tại chỗ che ô đợi anh. Cố Thành Kiêu bước đến phía trước, nhận lấy ô trong tay cô một cách tự nhiên. Hai người cùng thốt lên, “Cảm ơn.” Từ đầu đến cuối Lâm Thiển vẫn không dám nhìn vào mắt anh, vừa đi kế bên vừa hỏi: “Anh thật sự có thể điều tra giúp tôi?”
“Cái khác anh không dám nói, nhưng điều tra vụ án thì anh dám. Không có người nào chuyên nghiệp hơn anh đâu.”
“Nhưng ông nội tôi đã qua đời rồi, chỉ dựa vào hai viên thuốc này cũng chẳng chứng minh được gì.”
“Vậy sao em lại một mực chắc chắn rằng Dung Tử Khâm hại ông nội?”. Lâm Thiển nghĩ thầm, cô vẫn chưa nói gì mà anh đã đoán được suy nghĩ của cô rồi. Nếu bên cạnh có một cao thủ điều tra vụ án, lại quen thuộc với ông nội và Dung Tử Khâm, cô không dùng chẳng phải lãng phí sao? Vì vậy, cô nói: “Ông nội có một quyển nhật ký, đang ở trên xe tối, anh xem là hiểu.”
“Được.”
Lâm Thiển đỗ xe ở vệ đường, đến gần cô mới phát hiện có một chiếc xe kềnh càng đang đỗ trước xe cô. Đây chẳng phải là xe hơi của Cố Thành Kiêu à?
Nhưng Cố Thành Kiêu lại tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Đây là xe của em hả? Khéo thật, đỗ cùng một chỗ luôn.” Lâm Thiển lườm anh, không tiếp lời. Ai khéo với anh chứ, tôi sống ở thế kỷ 21 với anh là đã khéo lắm rồi. Lên xe, Lâm Thiển vẫn nghiêm mặt, lật đến trang cuối cùng cho anh xem, “Đây là lời nhắn mà ông nội để lại.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, không phải khiếp sợ và kinh ngạc, mà là đau lòng và tiếc hận. Nhớ lại ông cụ tuổi già bất lực và thế lương, anh thật sự cảm thấy rất chua xót. “Ông nội có đề cập đến chuyện này ở đoạn trước quyển nhật ký không?”
“Không có. Sau khi ông nội chuyển vào biệt thự nhà họ Lâm thì sức khỏe vẫn luôn yếu kém, viết đến lúc bác Cả vào tù thì ngừng. Khi đó ông nội được phát hiện mắc bệnh Alzheimer nhẹ. Tôi đoán khi đó ông cũng không biết ai đang hại ông. Hơn nữa, ông quên đông quên tây, ký ức không hề hoàn chỉnh” “Em có thể giao quyển nhật ký cho anh không?”
Lâm Thiển do dự. “Em yên tâm, anh chỉ muốn mang đi giám định bút tích để xác định đó là chữ viết của ông nội. Khi nào giám định xong anh sẽ trả lại cho em ngay. Anh bảo đảm nó sẽ còn nguyên vẹn.”
“Được rồi.”
“Sao em phát hiện ra lọ thuốc vậy?”
“Mấy ngày trước trong nhà thu dọn di vật của ông nội, lúc công nhân dọn dẹp quần áo thì lọ thuốc bị rơi ra từ trong đống quần áo. Lọ thuốc được đựng trong túi zip, tôi thấy lạ nên cất đi. Còn viên thuốc nhỏ thì được kẹp trong quyển nhật ký, lúc tôi lật xem thì rơi ra.” “Di vật của ông nội vẫn còn chứ?”.
“Lúc ấy tôi không nghĩ tới sẽ thế này, cho nên lúc công nhân dọn dẹp tôi cũng không để ý. Bây giờ cái gì nên dọn đều đã dọn hết rồi, chỉ còn quyển nhật ký này thôi.” “Dọn hết rồi à? Những món đồ sưu tầm của ông nội thì sao? Những thứ kia đáng giá không ít tiền đấy.”
Nói đến đây, Lâm Thiển càng tức giận hơn, “Khi còn sống, ông nội thu thập rất nhiều tranh chữ cổ. Ban đầu ba tôi muốn sửa lại phòng của ông nội để giữ lại đồ sưu tầm của ông, kết quả khi đang thu dọn thì phát hiện những thứ đáng giá đều mất hết. Nhân lúc ông nội ngã bệnh đầu óc mơ hồ, Lâm Duy Nhất đã lục tục trộm sạch đồ sưu tầm của ông để bán lấy tiền, đã tiêu xài hết từ lâu.”
u
“Cô ta nói rằng ông nội cho cô ta, không có chứng cứ nên ba và tôi cũng chẳng có cách nào bắt cô ta. Có điều, cũng may mà bức họa của Tề lão vẫn còn, cô ta nói người mua sợ là hàng giả nên không dám mua, vì vậy mới còn lại bức tranh đó. Trong bộ sưu tập của ông nội, bức họa ấy của Tề lão là đáng tiền nhất, may mà vẫn còn.” Cố Thành Kiêu cảm thấy xót xa đau buồn một hồi. Vất vả lắm ông nội mới được đoàn tụ với con trai, nhưng không ngờ lại bị con dâu và cháu gái hãm hại.
“Nếu như tôi không đi, có lẽ ông nội sẽ vui vẻ lên, có lẽ sẽ sớm phát hiện thuốc của ông bị động tay động chân, có lẽ ông nội sẽ không chết sớm như thế. Vĩnh viễn tôi cũng không quên được ánh mắt bị thương tuyệt vọng của ông trước khi chết. Đến lúc qua đời mà ông cũng không thể nhắm mắt.”
Cố Thành Kiêu ngồi ở ghế kế bên tài xế, thầy cô buồn như thế, bèn muốn vỗ vai cô.
Thế nhưng, tay anh vẫn chưa chạm vào cô thì cô đã tránh người đi. “Anh đã xem rồi, có kết luận gì không?” Cô lạnh lùng hỏi. Cố Thành Kiêu đành thu tay lại, lúng túng vuốt cái đầu định của mình, “Nói cách khác, hiện giờ không có chứng cứ nào có lợi có thể chứng minh thuốc của ông nội đã từng bị giở trò.”
“Đúng vậy.” “Vậy anh cũng không thể có kết luận nhanh như vậy. Điều tra vụ án phải dựa vào chứng cứ, chứ không phải trực giác.” “Có thể điều tra được không?”
“Chỉ cần hai mẹ con họ đã từng làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, hơn nữa người bọn họ đụng phải là anh. Trên đời này chỉ có chuyện anh không muốn điều tra, không có chuyện anh muốn điều tra mà không điều tra được.”
“...” Tuy rằng những lời này nghe thật sảng khoái, nhưng sao cô lại cứ lo lắng vậy chứ? Lo là không biết anh đã điều tra các con của cô chưa, chuyện này không thể xảy ra đâu.
Nói xong, Cố Thành Kiêu thuận theo tự nhiên lấy điện thoại di động ra, “Thêm bạn WeChat đi, có tình huống gì anh sẽ thông báo cho em.”
Lâm Thiển khựng lại, không khí trong xe cũng dường như ngưng đọng. “Khụ khụ... Thêm bạn để tiện liên lạc thôi mà.” Cố Thành Kiêu thấy cô không nhúc nhích thì cất di động đi, “Anh vẫn dùng số cũ, em muốn hỏi tiến triển thì cứ gọi cho anh.” Lâm Thiển lạnh lùng vạch trần: “Thủ trưởng Cổ, anh có bản lĩnh thông thiên mà, dù tối đổi số thì sao chứ, còn có chuyện anh không điều tra được sao? Giữa người và người có thể chân thành chút không? Anh bớt tính kế tôi là tôi cảm ơn anh rồi.”
“...” Cố Thành Kiêu á khẩu không trả lời được. Anh đã bảo chiêu cố ý hỏi số điện thoại này không dùng được mà, Kình Ngư còn nói không sao. Anh rể họ kiểu này không đáng tin cậy. “Ok, được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, anh xuống xe đi.”
Cố Thành Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúng túng nói, “Hình như mưa còn to hơn lúc nãy nữa.”
“Chẳng phải xe của anh ở ngay phía trước sao? Mưa to anh phi nước đại mấy cây số còn được, mấy bước này, chút mưa kia thì anh sợ cái gì?”
“Xuống xe!”
“Được, được.” Cố Thành Kiêu gấp quyển nhật ký lại, bất đắc dĩ xuống xe. Lâm Thiển lái đi, thỉnh thoảng vẫn nhìn vào kính chiếu hậu. Cố Thành Kiêu vẫn không xa không gần theo đuổi cô.
Cô tự nhủ với mình, anh chẳng những con sống trở về, mà chân tay vẫn lành lặn không tàn tật, đây là chuyện rất may mắn. Thế nhưng cô không cách nào tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được. Dựa vào đâu mà anh nói ly hôn là ly hôn, dựa vào đâu mà anh muốn tái hợp là tái hợp?
Huống chi anh vẫn chưa nói muốn tái hợp mà. Nói không chừng người ta đã sớm có đôi có cặp với Trịnh Tử Kỳ rồi, mà cô vẫn còn ở đây tưởng bở.
Nhớ đến Trịnh Tử Kỳ, nhớ lại cử chỉ thân mật của hai người bọn họ vào ngày đó, cô không nói ra được nỗi chua xót và uất ức trong lòng.