Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 477: Tình địch nguy hiểm



“Ở đây có an toàn không? Em là phụ nữ lại có hai con nhỏ, buổi tối ra ngoài phải chú ý an toàn. Tốt nhất em đừng ra khỏi nhà.”

Lâm Thiển khẽ cười nhẹ tỏ ý khinh thường, “Không cần anh quan tâm.” Cô một mình chăm sóc hai con suốt bốn năm ở nước ngoài. Trị an ở nước ngoài không tốt như trong nước, chẳng nhẽ cô lại không biết cẩn trọng, cần đến anh nhắc nhở sao?

Khu nhà trọ này đều có khóa vân tay, Lâm Thiển ẩn vân tay thì cửa đã mở ra.

Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp, Cố Thành Kiêu lại không yên tâm, “Chủ nhà trọ có lưu dấu vân tay không?” Lâm Thiển không thèm quan tâm đến anh, lập tức bể Bắc Bắc về phòng.

Nam Nam đi theo vào, “Anh, anh ơi, anh không sao chứ? Em không giận anh đâu, em thương anh lắm.”

Bắc Bắc nằm trên giường, mắt cũng không mở ra được, hai má phiếm hồng, hơi thở khò khè, trán, tay chân, cả người nóng bừng bừng.

Lâm Thiển lấy ra nhiệt độ đo tai cho Bắc Bắc, 39,9 độ, gần 40 độ. Cố Thành Kiêu đi theo sau vào, nhìn thấy con số trên màn hình vội vàng nói: “Đến bệnh viện đi, không chậm trễ được.” Nhưng Lâm Thiển vẫn bình thản, “Anh bể Nam Nam ra ngoài đi. Nam Nam, con tiễn chú đi.”

“Anh không đi.” Lâm Thiển với lấy thuốc hạ sốt rồi hỏi: “Anh không đi thì có thể làm được gì?”

“... Thằng bé sốt 40 độ, anh đưa nó đến bệnh viện, để chậm trễ nóng đầu là không ổn đâu.”

Trong lúc nói chuyện thì Lâm Thiển đã đỡ Bắc Bắc dậy uống thuốc hạ sốt, dỗ dành con: “Không sao đâu Bắc Bắc. Mẹ đi lấy nước, con uống nước xong rồi ngủ tiếp.” Bắc Bắc nhắm mắt gật đầu, cả người ủ rũ. Lâm Thiển ra ngoài rót ly nước ấm, ép Bắc Bắc uống một chút rồi để con ngủ. Đóng cửa phòng lại, Lâm Thiển ngồi xuống kéo Nam Nam nghiêm nghị nói: “Anh bị ốm, cần phải nghỉ ngơi. Nam Nam, con đi vào phòng tô màu đi nhé!”

Nam Nam với Bắc Bắc là anh em sinh đôi. Bắc Bắc bị ốm, Nam Nam cũng rất lo lắng, “Vâng ạ. Con vẫn thích anh nói con ngốc mỗi lần cãi vã với anh hơn là anh bị bệnh.”

“Anh sẽ khỏe lại nhanh thôi. Ngoan, con chơi một mình đi nhé.”

“Da.” Nam Nam chạy vào gian phòng nhỏ, ở phòng khách chỉ còn lại hai người Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu.

Lâm Thiển bắt đầu đuổi khách, “Hôm nay thật cảm ơn anh. Nhưng hiện giờ tôi không có thời gian tiếp đãi anh, anh về nhé.”

“Thằng bé thật sự không sao chứ?”

Trẻ con hâm hấp sốt vì cảm mạo là rất bình thường, đi bệnh viện cũng chỉ chữa trị thế này thôi. Mới sốt buổi chiều, giờ có làm xét nghiệm cũng không có kết quả, mà mùa này thì dịch cúm đang bùng phát. Có đưa Bắc Bắc đi thì tôi cũng phải mang theo Nam Nam, không để con bé ở nhà một mình được. Lỡ không may giữa chúng ta có người bị lây cúm nữa thì hai người còn lại sẽ gặp họa, hại nhiều hơn lợi, hiểu không?”

Cố Thành Kiêu khe khẽ gật đầu.

“Hiểu rồi thì mời anh đi cho. Tôi thật sự không có thời gian tiếp anh.” “...” Cố Thành Kiêu bảy phần không muốn ba phần không đành lòng. Lúc này Nam Nam từ phòng nhỏ ôm bức tranh ra, “Mẹ, mẹ dạy con được không?” “Để chú.” Cố Thành Kiêu xung phong nhận việc, “Em đi xem Bắc Bắc thế nào đi, để anh chơi với Nam Nam. Quyết định vậy đi.” Anh vừa nói xong là đi ngay vào phòng nhỏ, Lâm Thiển muốn cản cũng chẳng kịp. Tác phong mạnh mẽ nhanh nhẹn này của anh không khác gì trước kia.

Một bộ dạng mà cô rất ghét. Nhưng Nam Nam lại rất vui vẻ, liền kéo anh về phòng nhỏ, “Tốt quá tốt quá, chú vào đi.”

Lâm Thiển: “...” Cố Thành Kiêu, anh xem đi, con gái anh còn hiểu chuyện hơn anh. Sau lần gặp trước, đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu tiếp xúc với mẹ con họ, cũng là lần đầu tiên trong đời anh kiên nhẫn ngồi dạy một đứa bé mẫu giáo tô màu. Anh ngồi khoanh chân trên sàn trải thảm, nhưng dù có gấp chân lại thì cũng là quá dài so với cái bàn của con bé. Anh quan sát xung quanh thật kỹ. Trong phòng có một chiếc giường tầng. Tầng trên là chiếc đệm bọc ga màu xanh, giường dưới là đệm bọc ga hồng, bên cạnh gối bày đầy đồ chơi. Bên cửa sổ để chiếc bàn vuông và hai ghế nhỏ. Anh có thể hình dung ra cảnh hai đứa bé cùng ngồi vẽ tranh, học bài.

Trên cửa có treo một tờ thời gian biểu xanh biếc. Dậy sớm, gấp chăn, mặc quần áo, ăn cơm, quét dọn, đọc sách, xem ra Lâm Thiển dạy con rất nguyên tắc. Giờ gia đình nào cũng có mấy người chăm một đứa trẻ, mà Lâm Thiển một nách hai đứa, nghĩ thôi cũng thấy xót xa. Nam Nam ngồi phía bên kia vẽ liền hỏi: “Chú, cháu vẽ thế này có đúng không?” “Đúng rồi.”

“Chú, cháu vẽ có đẹp không?”

“Đẹp”

“Có phải chú thích mẹ cháu không?”

“...” Chuyện này có chút bất ngờ, trẻ con mà cũng tinh ý vậy sao? “Thích.” Anh nói.

Nam Nam lém lỉnh cười, “Vậy chú phải xếp hàng đấy. Có nhiều người thích mẹ lắm.”

Khoảng nửa giờ sau, Bắc Bắc toát mồ hôi đầm đìa. Không chỉ quần áo toàn thân ướt đẫm mà ngay cả ga giường cũng ướt một mảng lớn. Lâm Thiển sờ trán con, hạ nhiệt rõ rệt, “Bắc Bắc, toát mồ hôi được là thoải mái rồi đúng không?... Con uống nhiều nước vào.” Lâm Thiển lấy khăn lông lau người cho con, lại thay quần áo sạch. Khí sắc của Bắc Bắc cũng tốt lên rất nhiều.

Lúc cô làm những chuyện này Cố Thành Kiêu cũng đứng bên cạnh. Anh muốn giúp đỡ nhưng không biết phải làm gì. Nhìn Lâm Thiển thuần thục chăm sóc con, thay quần áo cho con, trong lòng anh thật sự khâm phục. Cô gái trước kia ngang ngược không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại có thể trở thành người mẹ đảm đang như vậy. “Bắc Bắc, mẹ đi nấu cháo. Tối nay cả nhà cùng ăn cháo nhé, được không?”

“Vâng.”

“Ừ, con muốn ra phòng khách xem hoạt hình hay nằm nghỉ trên giường?” “Con muốn xem Đội bay siêu đẳng” “Được.”

Thế là Lâm Thiển đi vào bếp nấu cơm, còn Cố Thành Kiêu đi theo hai đứa bé xem hoạt hình.

Nam Nam ngồi lọt thỏm trong lòng Cố Thành Kiêu, còn Bắc Bắc thì ngồi hơi cách ra. Một là vì cậu không muốn lây bệnh cho em, hai là thấy ông chú này, cậu bé có loại cảm giác nửa muốn lại gần nửa e sợ. Nam Nam: “Chú, chú xem Đội bay siêu đẳng chưa?”

“Chưa xem.”

“Đội bay siêu đẳng rất lợi hại, khó khăn gì cũng giải quyết được.”

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy, nếu cháu gặp được Đội bay siêu đẳng thì hay biết bao!” “Nam Nam có khó khăn gì vậy?”.

“Mẹ nói ông ngoại bị ốm phải nằm bệnh viện. Cháu muốn nhờ Đội bay siêu đẳng chữa khỏi bệnh cho ông ngoại. Còn nữa, cháu cũng muốn Đội bay siêu đẳng tìm ba cháu trở về. Những bạn khác đều có ba, chỉ có anh em cháu không có, thật không công bằng.”

Cố Thành Kiêu cũng băn khoăn, rất muốn biết ba của hai đứa là người thế nào. Rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì với Lâm Thiển mà sinh con rồi lại không ở bên nhau.

Nam Nam còn nói: “Cháu còn muốn Đội bay siêu đẳng biển chú Triệu thành ba cháu. Ha ha, cháu rất thích chú Triệu.”

“...” Xem ra tình địch này thật lợi hại!

“Chú Mã, nếu chú Triệu không làm ba cháu được, chú làm ba cháu được không? Những chú phải chịu khó xếp hàng chờ nhé, trước chú còn mấy chú nữa đấy.”

“...” Chú thật sự không phải là chủ Mã! Còn nữa, chú chen ngang được không? Bắc Bắc lạnh lùng vô trán than thở, “Đồ ngốc, ngây thơ quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.