Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 482: Dung tử khâm ra tay



Đối với Dung Tử Khâm, tiền viện phí của Lâm Húc chỉ là một cọng lông, nhưng đối với người bình thường thì đó là một khoản tiền lớn.

Lâm Thiển mang thai bảy tháng thì ra nước ngoài sinh con, rồi một mình nuôi dưỡng hai đứa bé. Tuy rằng cuộc sống thuở bé thấp hèn, nhưng nội tâm cô lại vô cùng cao ngạo tự trọng. Con đường do mình chọn, chưa bao giờ cô muốn người khác phải thương hại, lại càng không muốn Lâm Húc giúp đỡ. Nhiều người cho rằng vì có ba là Lâm Húc nên cô mới có cuộc sống sung túc. Nhưng trên thực tế, cô vẫn tuân thủ lời hứa năm nào, tuyệt đối không muốn bất cứ một đồng một cắc nào của Lâm Húc. Lúc ở đại học cổ học ngành tài chính. Sau khi ra nước ngoài, có con không đi làm được, cho nên có dùng tiền tiết kiệm của mình để đầu tư cổ phiếu. Lúc mới đầu còn ít kinh nghiệm, ít vốn, nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, có khi còn bị thâm hụt. Rồi dần dần tích ít thành nhiều, đến khi về nước gây dựng cơ nghiệp, cô đã tích lũy được không ít tài sản. Nhưng chi tiêu của cô khá lớn, kiếm được nhiều tiền rồi tiêu cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Khoản tiền viện phí hôm nay đã là thổ huyết đối với cô, nói chi đến tiền điều trị sau này.

Một đòn này của Dung Tử Khâm chẳng những bỏ mặc sinh mạng của Lâm Húc mà còn dồn Lâm Thiển đến bước đường cùng.

Gia đình Lâm Thiển gặp chuyện không may, công ty cũng không tránh được liên lụy.

“Lâm tổng, Bất động sản Phong Việt báo tin muốn hủy bỏ mọi hợp tác với công ty chúng ta. Vậy tiền chúng ta dự định lúc trước, cũng như tiền đặt cọc khách sạn sẽ trở thành dã tràng xe cát rồi.” “Lâm tổng, ngân hàng không chịu giải ngân cho chúng ta, nguyên nhân bác bỏ là tình trạng của Lâm tiên sinh bây giờ không thể bảo đảm được nữa.” “Lâm tổng, quản lý khách sạn Thương Nghiệp Gia Hòa nói không thể cung cấp hội trường cho chúng ta nữa, họ sẵn sàng bồi thường gấp ba.”

“Lâm tổng, chúng ta có rất nhiều hạng mục ở khách sạn Thương Nghiệp Gia Hòa. Họ tình nguyện bồi thường tiền cũng không muốn cung cấp địa điểm cho chúng ta. Đây thật sự muốn ép chết chúng ta.”

Tin dữ liên tiếp truyền đến, công ty lâm vào cuộc khủng hoảng chưa từng có. Càng làm cho Lâm Thiển đau đầu là mấy thực tập sinh mới nhận gần đây cũng bị công ty khác hốt đi. Các nhân viên kỳ cựu cũng rục rịch muốn chuyển. Tại phòng trà, các nhân viên nữ xúm lại tán gẫu, “Này, mọi người có nghe không, Lâm Húc không ổn rồi, bây giờ Dung Tử Khâm làm chủ nhà họ Lâm. Cho nên công ty chúng ta không có ô dù lớn mà dựa đâu.” “Đúng vậy, tôi cũng nghe nói Dung Tử Khâm bất hòa với Lâm tổng. Chủ tịch Lâm giờ như thế, chẳng phải Dung Tử Khâm sẽ đạp cho Lâm tổng một cước sao?” “Dù sao Lâm tổng cũng là con gái của Chủ tịch Lâm. Nếu thật sự Chủ tịch Lâm có bất trắc thì kiểu gì Lâm tổng cũng có một phần tài sản chứ?” “Khó nói lắm. Chủ tịch Lâm đột nhiên lâm bệnh nặng, lại không để lại di chúc.”

“Vậy thì họ ra tòa kiện nhau thôi. Chủ tịch Lâm có hai cô con gái, thể nào Lâm tổng cũng được hưởng một phần di sản.”

“Nếu là tôi, có từng ấy di sản thì còn mở công ty làm gì? Tất bật công việc lại còn lo toan đủ thứ, chi bằng cứ tha hồ hưởng thụ mà sống. Dù sao có tiêu mấy đời cũng dùng không hết mà.” “Suyt... Nói nhỏ tiếng chút! Quan trọng là Chủ tịch Lâm còn chưa chết thì Lâm tổng còn chưa lấy được tiền.”

“Công ty chúng ta vốn dựa vào mấy hạng mục nhỏ của Bất động sản Phong Việt. Bây giờ Bất động sản Phong Việt lật mặt, chúng ta có thể trụ được đến bao giờ? Thôi, tôi phải đi xem tin tức tuyển dụng đây.” Đúng lúc ở cửa phòng trà có tiếng đồng nghiệp truyền đến, “Lâm tổng...” Tổng giám đốc Lâm? Nhóm nhân viên nữ đang tán gẫu trợn trừng mắt. Ai cũng cảm thấy bối rối, vội vàng cầm cốc lên. “Chào Lâm tổng, xin mời ngồi.” “Lâm tổng, chúng tôi phải đi rồi, mời chị uống trà.”

Lâm Thiển nhìn bộ dạng chạy trối chết của các cô mà không khỏi cười lạnh trong lòng. Những người này ngoài mặt là tâng bốc, sau lưng lại chê bai cô. Làm người như vậy có được không? Không thấy mệt mỏi sao?

Thế nhưng dù cô không ưa những người này, cô vẫn phải lôi kéo, hậu đãi, tìm cách giữ bọn họ lại. Trở về phòng làm việc, Phạn Phạn cũng đến, “Cậu Thiển, ước tính bán tất cả cổ phiếu của cậu, cộng với khoản bồi thường thì trước mắt chúng ta còn khoảng năm triệu. Nhưng nếu các công ty khác cũng có động thái như Bất động sản Phong Việt và Thương Nghiệp Gia Hòa, cố ý ép chết chúng ta thì công ty không trụ nổi quá ba tháng.” Năm triệu, trừ đi tiền phòng, điện nước, lương nhân viên, tiền còn lại để kinh doanh cũng chẳng được là bao.

Thật đúng như lời các nhân viên nói, từ khi thành lập đến giờ, công ty Nam Bắc thật sự chỉ dựa vào Bất động sản Phong Việt mới có thể vững vàng phát triển. Bây giờ Bất động sản Phong Việt đổi chủ, Dung Tử Khâm chẳng những không chiếu cố cô mà còn phá hủy cô.

“Hay là...” Phạn Phạn nhỏ giọng hỏi, “Sa thải một số người được không?”

Lâm Thiển lắc đầu, “Không có người thì lấy ai làm việc? Huống hồ đã có một vài người đã đi rồi, nếu lại sa thải thêm thì những người ở lại sẽ nghĩ thế nào?”

“Phải phải phải, đến lúc đó thành ra tướng không có binh thì xong phim. Hay là... chúng ta đóng cửa đi?”

“Đóng cửa?”

“Đúng vậy. Lấy khoản tiền bồi thường phát lương cho mọi người, số còn lại cậu giữ, còn hơn là bỏ công bỏ sức lại chẳng thu hoạch.”

Lâm Thiển trầm mặc.

“Hơn nữa, bây giờ cậu cũng cần tiền. Tình hình bên chủ Lâm lại không biết ra sao, sau này còn sẽ tốn kém nhiều hơn. Cậu phải nuôi Nam Nam Bắc Bắc, không có chút tiền trong tay thì biết làm thế nào?”

Lâm Thiển do dự. Công ty này không khác gì con đẻ của cô. Cô đã đổ vào biết bao tâm huyết, còn có cả tâm huyết của Phạn Phạn nữa.

Vì ủng hộ cô mà Phạn Phạn bỏ việc lương cao ở công ty chứng khoán. Chẳng lẽ công ty này không có Bất động sản Phong Việt che chở thì không có cách nào đứng độc lập được sao?

Cô không muốn dựa dẫm vào ai, càng không muốn cúi đầu trước nghịch cảnh. Cô muốn làm gương cho con mình, càng muốn vì ông nội và ba mà cố gắng.

Nghĩ như vậy, Lâm Thiển kiên định nói: “Phạn Phạn, tớ còn có cách. Cậu tăng lương 10% cho các nhân viên kỳ cựu, sau đó tuyển thêm người.”

“Cậu Thiển, cậu điên rồi hả?”

“Tớ không điển. Tớ có biện pháp. Cậu cứ làm theo lời tớ đi.”

Nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của Lâm Thiển, Phạn Phạn nghiến răng nói: “Được, tớ tin cậu.”

Phạn Phạn đi ra ngoài rồi Lâm Thiển mới cầm di động lên gọi điện, “Quản lý Phương, tôi Lâm Thiển đây.”

“Tôi muốn lấy một món đồ của tôi, sớm nhất thì bao giờ có thể lấy được?”

“Được, vậy gặp nhau 9 giờ sáng ngày mai.” Ngày hôm sau, sau khi đưa con đến trường mẫu giáo, Lâm Thiển lập tức lái xe đến ngân hàng. Vật hôm nay cô muốn lấy chính là món quà đính hôn “Tình nhân ngọt ngào” mà Lâm Húc tặng cô. Sau khi bị đuổi khỏi Thành Để, Diệp Thiến Như cho người mang bộ trang sức này đến nhà họ Lâm trả cho cô. Ngụ ý của bà ta rằng cô không được lấy bất cứ đồ gì của Thành Để, mà Thành Để cũng chẳng thèm đồ của cô.

Đủ tuyệt tình, cũng đủ khiến lòng người nguội lạnh. Thế nhưng cũng may mắn là Diệp Thiến Như đã trả lại bộ trang sức, cho nên hôm nay cô mới có được vũ khí bí mật này. Cô định đưa bộ trang sức này cho Lâm Húc, nhưng lúc ấy Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất một mực dòm ngó nên Lâm Húc đề nghị cô giữ lại trong két sắt ngân hàng.

Cô đã để đây bốn năm rồi.

Mà bốn năm qua lạm phát tăng cao, bộ trang sức này cũng tăng giá gấp mấy lần, từ ba trăm triệu đô trở lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.