Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 485: Chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó chiều



Sau khi tạm biệt Cố Nam Hách, Cố Thành Kiêu liền đến cửa hàng mua vài món đồ chơi.

Lần trước nhìn thấy Bắc Bắc và Nam Nam xem phim hoạt hình “Đội bay siêu đẳng”, anh bèn đi tìm mua một bộ. Đâu phải chỉ mình Triệu Húc Nghiêu biết lấy lòng trẻ con, anh cũng biết vậy. Đã đến giờ nhà trẻ tan trường, Lâm Thiển đi đón hai đứa bé tan học. Dù mệt mỏi và bận rộn cỡ nào, cô đều ưu tiên con cái. Vừa ra cổ đã thấy Cố Thành Kiêu hai tay xách đầy đồ, cười hì hì đứng ở phía trước. “Chú Tiểu Mã, mau nhìn kìa, là chú Tiểu Mã đấy.” Nam Nam buông tay mẹ ra, chạy thẳng đến chỗ Cố Thành Kiêu. Anh vội vàng ngồi xổm xuống, sẵn sàng chấp nhận xưng hô này, “Ôi, Nam Nam có nhớ chú không?” “Nhớ chứ nhớ chứ, vừa nãy cháu còn hỏi mẹ là chú ở đâu đấy.”

Cố Thành Kiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển một chút. Mặc dù cô vẫn làm mặt lạnh với anh, nhưng đã tốt hơn nhiều so với bộ dạng cô xem anh như không khí lúc ban đầu rồi.

“Oa, máy bay, là nguyên bộ Đội bay siêu đẳng. Anh Hai, mau lại đây xem này.”

Trẻ con vẫn là trẻ con, tuy Bắc Bắc vẫn còn hơi lạnh lùng cao ngạo, nhưng vừa nhìn thấy đồ chơi thì rốt cuộc cũng không kìm được mà lon ton chạy tới chỗ Cố Thành Kiêu, “Chú Tiểu Mã, cảm ơn cảm ơn, cháu thích nhất là Jett đấy

Cố Thành Kiêu tràn đầy đắc ý. Nhìn đi, ai mà không biết dỗ dành trẻ con chứ?

“Em cũng thích Jett mà. Anh Hai, cho em đi.” “Anh lấy Jett trước, không cho.”

“Cho em đi, cho em đi mà.”

“Không cho, không cho.” Hai đứa nhóc bắt đầu giành đồ chơi, giằng co một hồi rồi bắt đầu cãi nhau. Lâm Thiển sải bước đi tới tách hai đứa bé ra, sau đó nhặt cái túi nilon lên, làm mặt dữ giáo huấn: “Muốn giành nhau đúng không, vậy thì không đứa nào có cả! Đưa đây, bỏ hết vào túi!”

Nam Nam nhìn Bắc Bắc, Bắc Bắc nhìn Nam Nam, em bỏ anh mới bỏ, em không bỏ anh cũng không bỏ. “Bỏ vào đây, mẹ đếm tới ba, một...”. Vừa mới nói ra chữ “một”, Nam Nam và Bắc Bắc đã không hẹn mà cùng bỏ hết tất cả máy bay đang cầm trong tay vào túi.

Một chiêu này, bách phát bách trúng. Lâm Thiển cột đầu túi lại, trừng trị nhìn Cố Thành Kiêu. Lần này anh không đắc ý nổi, bó tay toàn tập, ra vẻ vô tội. Anh còn mua mấy cái bánh gato để trên xe, có nên lấy ra không nhỉ? “Mua gì không mua anh lại đi mua đồ chơi! Hai đứa nó cứ hai ba ngày là đòi đồ chơi mới, tôi không quen nuông chiều chúng, anh cảm về đi!”

“...” Cố Thành Kiêu im lặng nhận lấy cái túi nilon, là anh đây nịnh nọt không xong còn bị đá mống.

Trẻ con đã khó dỗ, phụ nữ lại còn khó dễ hơn. Hèn gì thầy đồ đã nói, chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó chiều. Khó, khó lắm luôn!

Lúc này, trái một bên phải một bên, Nam Nam và Bắc Bắc len lén nắm lấy ống quần anh. Anh cúi đầu nhìn, thấy hai đứa bé dễ thương ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ nhìn anh.

Thật không hổ là sinh đôi, đến cả cách cầu cứu cũng giống nhau.

Cố Thành Kiêu ho nhẹ hai lần, “Khụ khụ, cái đó... Về nhà trước đã, hôm nay ngoài đường gió to, lạnh lắm. Bắc Bắc mới vừa khỏe lại, tốt nhất đừng ra gió.” Trước giờ Lâm Thiển vừa làm cha lại vừa làm mẹ, vừa đóng vai hiển vừa đóng vai ác. Cô thấy hai đứa con nghe lời bỏ đồ chơi xuống, nhưng sau đó lại rớm nước mắt cầu cứu thì cũng không đành lòng.

Cô một trái một phải nắm tay hai đứa bé, “Đi, mẹ dẫn các con đi ăn bánh gato.”

“Bánh ngọt ạ?” Tiểu Nam Nam lập tức quệt nước mắt, “Mẹ, con muốn ăn bánh mousse socola.”

“Được, nghe lời mẹ là sẽ được ăn bánh.” Bắc Bắc quay lại nói: “Đi thôi chú Tiểu Mã, mẹ cháu mời ăn bánh kìa.” Lâm Thiển tóm lấy tay Bắc Bắc, “Đi mau.”

Cố Thành Kiêu mặt dày mày dạn vội vàng đi theo. Khi đi ngang qua xe mình, anh liền ném đồ chơi vào trong xe.

Trong tiệm bánh gato, hai đứa bé mỗi đứa ăn một phần. Trẻ con nào cũng thích ăn ngọt, Lâm Thiển cũng thích. Cuộc sống quá cay đắng, thỉnh thoảng ba mẹ con bọn họ sẽ cùng nhau ăn chút đồ ngọt để điều tiết lại cuộc sống đắng cay này.

“Bắc Bắc, con là anh Hai, con nói sao về chuyện vừa nãy?” Bắc Bắc liếm kem ở khóe miệng, bỏ thìa xuống, trịnh trọng nói: “Không được giành đồ chơi, không được độc chiếm, phải chia sẻ cho em gái.”

Cố Thành Kiêu gật gù lắng nghe, còn lặng lẽ giơ ngón cái với cậu bé.

“Vậy còn con?” Lâm Thiển nhìn sang Nam Nam. Trong miệng cô bé vẫn còn đây bánh gato, nói một tràng gì đó không nghe rõ, ngược lại còn phun khá nhiều bánh gato ra ngoài. “Con nói gì đó? Nuốt hết bánh đi rồi nói.”

Nam Nam bặm môi, nhai hết bánh trong miệng, sau đó nắm lấy tay Bắc Bắc, thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi anh Hai, em cũng sẽ không giành đồ chơi với anh nữa. Sau này có đồ chơi chúng ta sẽ cùng nhau chơi, có bánh gato sẽ cùng nhau ăn, có mẹ sẽ cùng nhau thương yêu.”

Nói rồi cô bé cầm lấy cái thìa nhỏ xúc một miếng bánh đưa đến miệng Lâm Thiển, “Mẹ, mẹ ăn bánh nhé.” Trái tim Lâm Thiển vừa cảm động vừa ấm áp, cảm thấy áy náy sâu sắc khi vừa rồi đã trách mắng hai đứa.

Cố Thành Kiêu nhếch mỗi nhịn cười, không kìm được mà muốn nựng cô bé. Con bé này đáng yêu thật mà, miệng quá ngọt! Bản lĩnh lấy lòng nhận lỗi này chắc chắn đã có từ khi mới ra đời, giống y chang Lâm Thiển năm xưa.

“Cảm ơn, cái bánh này ngon quá, các con mau ăn đi.” Dưới gầm bàn, Lâm Thiển đá Cố Thành Kiêu một cú thật mạnh. Anh nhướng mắt lên, nghi hoặc nhìn cô. Lâm Thiển đã thu hồi lại nụ cười mẹ hiền, trong mắt giống như phóng đạo, bất ngờ đâm về phía anh. Sau khi né đòn, Cố Thành Kiêu hỏi lại bằng ánh mắt – Anh lại làm gì sai? Lâm Thiển lườm anh, hạ giọng hỏi: “Anh đến đây có việc gì?” “Đến thăm hai đứa bé” “Liên quan gì đến anh?”

“Không liên quan cũng đến thăm được mà. Em nhìn đi, hai đứa cũng rất thích anh.”

“Đó là ảo giác của anh thôi.”

“Õ?”

“Khởi nghi ngờ, đây chính là ảo giác của anh! Sau này không có việc gì thì đừng đến nữa, để tôi bớt lo một chút được không?” “Anh giữ hai đứa nhỏ giúp em không được hả? Phụ em một tay ấy mà.” “Không cần làm phiền, mẹ con chúng tôi không dùng nổi người có thân phận cao quý như anh.” Lâm Thiển cố tình tổn thương mà anh cũng chẳng giận, ngược lại còn cười, “Cứ dùng thoải mái đi, anh không lấy tiền đâu, trông con cho em miễn phí luôn. Anh còn có thể dạy kèm, cùng chơi, cùng luyện, cùng học, ba cùng.” Lâm Thiển biết là anh cố ý, nhưng cô không muốn đấu võ mồm với anh trước mặt con cái.

Không tranh cãi được, cô tức đến bực mình, vội ăn một miếng bánh to để lòng ngọt ngào lại.

Tiếng cười của Nam Nam vang lên như chuông bạc, “Ha ha ha ha, mẹ, mẹ và anh Hai biến thành mèo mướp rồi.”

Bắc Bắc cũng cười, “Em cũng thành mèo mướp rồi kìa, đồ ngốc.”

Lâm Thiển vội vàng lau miệng, nhưng càng lau thì kem trắng càng tèm lem ra.

Cố Thành Kiêu chợt đưa tay ra, dùng ngón tay cái lau đi vết kem dính trên cằm cô. “Hết rồi.” “...” Lâm Thiển chỉ cảm thấy ở cằm cứ như có dòng điện chạy xẹt qua, hơi tê tê. Sau đó một dòng nước ấm chảy tới mang tai, nong nóng. Cô gắng sức trừng mắt liếc Cố Thành Kiêu. Nhưng đối mặt với tình cảm dịu dàng của anh, bực dọc và cơn giận dữ của cô giống như hóa thành bông gòn, chẳng có chút lực uy hiếp nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.