Về phương diện chơi với trẻ con thì thể chất và sự gan dạ của đàn ông luôn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trước đây Lâm Thiển chơi với bọn nhóc, chỉ nhìn hai đứa chơi thôi mà cô cũng mệt gần chết. Nhưng Cố Thành Kiêu thì khác, cầm đầu chơi đùa với hai đứa nhỏ, còn chơi đến quên cả trời đất. Lâm Thiển rất tự ti về mặt chơi đùa này.
Trong cửa hàng có một chiếc “Tàu thám hiểm”. Đó là một trò leo núi, trẻ con phải cao trên một mét mới chơi được. Bắc Bắc rất muốn chơi trò chơi này từ lâu, nhưng Lâm Thiển thầy trò đó quá nguy hiểm, hơn nữa toàn là học sinh cấp I cao to vào chơi, cho nên cô vẫn không đồng ý.
Nhưng khi Cố Thành Kiêu đi tới thì anh lại ủng hộ, con trai nên có tinh thần mạo hiểm.
Anh có nói sao thì Lâm Thiển cũng không đồng ý, “Không được, cao quá! Bắc Bắc, ở đây nhiều trò vui như thế, con có thể chơi trò khác mà, trò này thì không được.” Bắc Bắc cứ kéo tay Cố Thành Kiêu, nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu.
Cố Thành Kiêu giải thích: “Thật ra cũng không nguy hiểm gì đâu, có đồ bảo hộ trên người, còn có dây an toàn, không ngã đâu. Mà dù cháu nó có ngã thì bên dưới cũng có nệm, an toàn lắm. Anh thấy trẻ con có tinh thần mạo hiểm là tốt, nhất là con trai, sẽ rèn được lòng dũng cảm.”
Lâm Thiển nhìn anh chằm chằm dữ dằn, anh còn dám nói?!
Cố Thành Kiêu cảm nhận được cô đã nóng giận đến cực điểm, lập tức sợ hãi, “A ha ha, Bắc Bắc, hay là thế này đi, đợi đến thứ bảy chú sẽ dẫn cháu đến sân huấn luyện dã ngoại, ở đó vui hơn ở đây nhiều.”
Dường như Bắc Bắc cảm thấy rất hứng thú, “Ở đó cũng có tàu thám hiểm sao ạ?”
“Tàu thám hiểm thì không có, nhưng chắc chắn là chơi vui hơn ở đây. Chú cam đoan với cháu.”
Bắc Bắc nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.” Ai ngờ, Lâm Thiển lại càng nhìn anh dữ hơn, nói nhỏ: “Anh nói bậy bạ gì với nó vậy?”
Cố Thành Kiêu cười gượng, “Đánh lạc hướng nó trước đã.” “Nó sẽ ghi nhớ trong đầu!!!”
“Vậy thì tốt quá, thứ bảy này anh sẽ đến đón mẹ con em.”
“Anh...”
Cố Thành Kiêu vội kéo Bắc Bắc đi, “Đằng kia có câu cá kìa, chúng ta qua xem thử.” Lâm Thiển tức đến đấm ngực dậm chân, không biết xấu hổ, hoàn toàn không biết xấu hổ mà!
Nam Nam nắm tay mẹ, chạy nhanh về phía trước, “Nhanh lên mẹ, chúng ta đi câu cá thôi.”
Lâm Thiển khóc không ra nước mắt, người mẹ này còn có trọng lượng trong suy nghĩ của các con sao? Lời mẹ nói các con còn để trong lòng sao? Chơi cũng chơi chán, ăn cũng ăn no, khi bọn họ về tới nhà thì trời đã tối đen. Đi một lát, Nam Nam liền dở chứng không muốn đi nữa, muốn bế.
“Mẹ, be.”
“Không, tự đi đi.”
“Nam Nam hết đi nổi rồi.” Cô bé ngáp một cái, đôi mắt hơi lim dim.
“Xem đi, mẹ đã nói là đừng chơi điên cuồng như vậy, thế mà con không nghe, không bế, tự đi đi.”
Nam Nam dụi dụi mắt, đành phải tự đi. Cố Thành Kiêu lại không nói câu nào mà trực tiếp khom người bể Nam Nam lên. Nam Nam thuận thể tựa vào vai anh, nói nhỏ: “Cảm ơn chú Tiểu Mã.”
“Ngoan, muốn ngủ thì ngủ đi, chú bể cháu về nhà.”
“Vâng, Nam Nam thích chú.”
Giọng nói ngọt ngào của cô bé khiến Cố Thành Kiêu vô cùng thoải mái trong lòng. Cô bé nhỏ như thế, ngoan như thế, đáng yêu như thế, được cưng chiều là đúng rồi.
Lâm Thiển lại trừng anh, “Này, anh như thể làm sao tôi tập quen cho hai đứa?” “Suyt... Nam Nam buồn ngủ.”
“Anh...”
Lúc này, Bắc Bắc cũng kéo tay mẹ, “Mẹ, con cũng buồn ngủ quá.”
Lâm Thiển vừa định mở miệng thì Cố Thành Kiêu lại xoay người ôm lấy cậu nhóc, “Chú bể nào.”
“...” Lâm Thiển choáng váng. Ở, dám cướp việc của mình, đây gọi là lấy lòng sao? Mặc dù không phục, nhưng cô lại chẳng làm được gì. Bởi vì cô hoàn toàn không thể một tay bế một đứa mà vẫn có thể bước đi nhẹ nhàng như anh. Con bắt đầu lớn, đừng nói hai đứa, một đứa cô cũng không để được bao lâu, huống chi là vừa bổ vừa đi bộ.
Một đứa nặng hơn mười lăm kg, hai đứa cộng lại đã sắp bằng số kg của cô rồi. Cô thật sự không bế nổi.
Cô hờn dỗi đi theo sau, “Để tôi bế Nam Nam cho.”
“Không sao, Nam Nam ngủ rồi.”
“Anh vừa đi vừa bế hai đứa có được không đó?”
“Chuyện nhỏ ấy mà, thêm em nữa cũng dư sức.”
“Yên tâm đi, anh sẽ giúp em bể hai đứa vào giường mới thôi.” “...” âm mưu, tuyệt đối là âm mưu. Hôm nay, từ lúc anh bắt đầu đến đón hai đứa bé, tất cả đều nằm trong kế hoạch rồi. Màn đêm bao trùm khắp nơi, đèn ở hai bên đường sáng rực như ban ngày. Nơi này đông nghịt kẻ đến người đi, ban đêm được người ta yêu thích hơn cả ban ngày nên càng thêm náo nhiệt. Nam Nam nằm nhoài trên bờ vai rộng của Cố Thành Kiêu ngủ thiếp đi. Cái miệng bé xíu hơi hé mở, ngủ đến chảy nước miếng. Bắc Bắc cũng đã ngủ say, Lâm Thiển rất lo hai đứa sẽ bị trượt khỏi vai anh.
Cố Thành Kiêu thấy cô lo lắng thì cười, nói: “Anh luôn để ý mà, sẽ không đứa nào ngã đâu, em yên tâm.”
Ánh mắt và nụ cười chết người tấn công cùng lúc, Lâm Thiển bị hạ đo ván thẳng tay. Cô dứt khoát tránh đi ánh mắt của anh, cúi đầu đi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã về đến chung cư. Rời xa khu náo nhiệt không khí lập tức trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng côn trùng đang kêu trong bồn hoa. Cố Thành Kiêu luôn đi phía trước bỗng nhiên bước chậm lại, cố ý chờ Lâm Thiển ở phía sau.
“Anh làm gì vậy?” “Em thấy hai chúng ta có giống đang tản bộ không?” Lâm Thiển liếc anh một cái rồi đi vượt qua luôn. “Lúc trước chú Triệu kia có đi chơi khuya giống chúng ta hôm nay không?” “...” Gì vậy trời?
“Ở nhà bọn nhỏ nhắc đến chú Triệu nhiều hơn hay nhắc đến anh nhiều hơn”
“Im miệng.” Cố Thành Kiêu rất tự giác mím môi lại, sau đó lập tức nở nụ cười, “Thiển Thiển, dáng vẻ tức giận của em thật đáng yêu.” Lâm Thiển giật mình, cô cảm giác được mình đang nổi da gà, “Anh ngớ ngẩn à!” Cổ mắng một câu rồi vội bước nhanh hơn. Vào thang máy, Lâm Thiển đứng đằng sau, Cố Thành Kiêu bể hai đứa nhỏ đứng đằng trước. Đầu của anh hơi ngả sang phải, cô liền tránh sang trái. Anh ngả đầu sang trái, cô lại tránh sang phải, nhất định không cho anh nhìn thấy.
“Em tránh làm gì chứ?”
“Anh nhìn cái gì hả?” “Anh sợ em chạy mất, muốn trông chừng em kỹ hơn thôi.” “Ngớ ngẩn!”
Cuối cùng cũng về đến nhà, hai người hợp sức đặt hai đứa bé lên giường, sau đó Lâm Thiển liền vội vã muốn đuổi người đi, “Cảm ơn, đã làm phiền anh, giờ cũng khuya lắm rồi, anh...” “Anh có thể uống ngụm nước không?” Cố Thành Kiêu đột nhiên ngắt lời. Lâm Thiển rất muốn nói là không thể, nhưng khi anh vừa quay lại, cô thấy trên trán anh chảy mồ hôi ròng ròng, cô liền không nói nên lời. “Tôi rót cho anh, anh chờ chút.” “Được.” Nói rồi Cố Thành Kiêu thư thả nằm xuống ghế sofa trong phòng khách, đặc biệt không xem mình là người ngoài.
Anh nằm trên ghế sofa đôi mà còn lôi cả khúc chân ra ngoài. Anh gối tay ra sau đầu, bất giác ngắm nhìn Lâm Thiển đang rót nước trong bếp. Anh nói: “Thứ bảy này anh đến đón mẹ con em đi chơi thật đấy, được không?” Dưới ánh đèn, Lâm Thiển vẫn làm mặt lạnh với anh, hung dữ đáp lại một câu, “Không được, anh bớt lảng vảng trước mặt bọn nhỏ đi.”