Phim hoạt hình cũng không thể hấp dẫn Nam Nam và Bắc Bắc hoàn toàn, hai đứa bắt đầu rượt đuổi đùa giỡn, lúc thì nhảy nhót trên giường, lúc thì từ giường này nhảy sang giường kia, hoặc từ trên giường nhảy thẳng xuống đất.
Cố Thành Kiêu vừa lo nghĩ về tình hình Lâm Thiển, vừa khẩn trương với bọn nhỏ, “Đừng nhảy, nguy hiểm lắm, các cháu ngoan ngoãn ngồi xuống xem TV đi.”
Nhưng hai đứa trẻ đang chơi đùa hăng say, nào có nghe lọt. Cố Thành Kiêu quả thật nhức đầu, thấy Lâm Thiển giữ hai đứa bé nhẹ nhàng lắm mà. Bọn nhóc cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như hai thiên thần nhỏ vậy, nhưng sao bây giờ chúng lại trở thành hai quỷ tí hon thế này?
Ai mà ngờ chiến thần oai phong một cõi trong quân đội lại không đối phó được hai đứa nhóc mới hơn ba tuổi. Đúng lúc Cố Thành Kiêu nóng lòng như lửa đốt thì chợt nghe giọng của Cố Nam Hách trong điện thoại, “Lâm Thiển, em đang ở cùng Cố Nam Hách hả?” “Ừ đúng vậy, ông chủ Cổ giúp tôi rất nhiều, chẳng phải tôi nên mời khách sao? Được rồi, không nói nữa, anh chăm sóc con trai con gái tôi cho tốt đấy.”
“Bọn nó không chịu ngủ.” “Thì anh dỗ đi.”
“Dỗ làm sao?”
“Anh thông minh mà, tự nghĩ cách đi.”
Không đợi anh đáp lại, Lâm Thiển liền cúp máy luôn. “Alo, alo?” Anh tức đến mức tim gan phèo phổi đều đang gầm thét run rẩy, Lâm Thiển, em dám cúp điện thoại của anh!
Anh nắm chặt điện thoại đến mức gần như muốn bóp nát nó, cấp tốc gọi cho Cố Nam Hách.
“Alo, anh Hai? Anh gọi em làm gì?” Say rồi nên giọng nói cũng ngọng nghịu. “Cố Nam Hách, mẹ nó, cậu đưa Lâm Thiển đi uống rượu đúng không?”
“Ợ” Cố Nam Hách sợ đến ợng một cái. Vị Diêm Vương này gầm thét khiến anh ta tỉnh rượu hơn phân nửa, “Hả, bọn em chỉ uống chút xíu thôi mà.”
“Còn có ai ở đó?”
“Phương Tiểu Hi, chị Sở Dương.”
“Các người ở bên ngoài có an toàn không? Coi chừng bị đám paparazzi theo dõi đấy.” “Không có, bọn em đang ở Thúy Trúc Hiên, an toàn lắm! Bọn em cũng không dám đi chỗ khác.” “Cậu trông chừng Lâm Thiển giúp tôi, đừng để cô ấy uống nhiều quá!” “Được được được, em đảm bảo chị ấy sẽ an toàn, em đảm bảo.” Sau khi dặn đi dặn lại Cố Nam Hách, Cố Thành Kiêu quay sang định dỗ hai đứa nhóc, nhưng anh vừa quay lại thì đã thấy gối đầu đã bị chúng đập cho ruột bóng bay tứ tung, trời ơi là trời! “Phá nhà hả?” Anh hết chịu nổi, nóng nảy quát to một câu. Nam Nam và Bắc Bắc liền ngoan ngoãn ngay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi. Nam Nam trốn ra sau lưng Bắc Bắc, nói nhỏ: “Anh Hai, em sợ.”
Cố Thành Kiêu lập tức hối hận, vội vàng hạ giọng, “Bắc Bắc, Nam Nam, xin lỗi, chú không cố ý... Các cháu nhìn trên giường đi, tối nay làm sao mà ngủ?”
Chẳng những Nam Nam không hết sợ mà còn khóc òa lên, “Oa oa, cháu muốn tìm mẹ, tìm mẹ, cháu muốn mẹ.” Nghe Nam Nam gọi, Bắc Bắc cũng tủi thân. Cậu muốn tìm mẹ, cả ngày nay đã không gặp mẹ rồi. Cố Thành Kiêu càng nhức đầu hơn, thế nhưng anh nhắc nhở mình không được dùng biện pháp cứng rắn, mà buộc mình phải mềm mỏng, “Nam Nam nín đi, lại đây chú bể nào.”
Nam Nam không kháng cự, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy, “Chú Tiểu Mã, cháu muốn mẹ.” Cố Thành Kiêu ngồi ở mép giường, ôm hai bé trên đùi mình, dịu dàng hỏi, “Ngày mai mình còn phải đến công viên đã sinh, cháu không đi sao?” Nam Nam lắc đầu, “Không đi, cháu muốn tìm mẹ, cháu nhớ mẹ.”
Cố Thành Kiêu nhìn sang Bắc Bắc, cậu bé cũng nói: “Bọn cháu không yên tâm để mẹ ở nhà một mình. Chú Tiểu Mã, em nhớ mẹ, cháu cũng nhớ.”
Đâu chỉ có các cháu nhớ, chú cũng nhớ vậy!
“Chú ơi, cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ...” Nam Nam càng nhớ càng khóc, càng khóc lại càng nhớ, “Cháu muốn tìm mẹ, mẹ, mẹ ơi...” Trong lòng Cố Thành Kiêu không những không bài xích mà còn rất vui, liền đồng ý, “Được, vậy chúng ta lập tức trở về tìm mẹ.” Cố Thành Kiêu thuộc phe hành động, xưa nay không lề mề, nói làm gì là làm ngay. Anh vừa lái xe vừa gọi điện, “Cố Nam Hách, Lâm Thiển đâu? Cô ấy đã về nhà chưa?”
“Mới vừa về, bọn em đích thân đưa chị ấy lên nhà rồi mới về, anh yên tâm đi.”
“Xem như cậu biết điều, đêm hôm khuya khoắt về nhà sớm đi, đừng dẫn theo Phương Tiểu Hi phóng túng bên ngoài, cẩn thận ngày mai lên trang nhất đấy.” “Biết rồi biết rồi.”
Cúp máy, Cố Thành Kiêu hơi ngoái đầu nói với hai đứa bé, “Mẹ đang ở nhà, nửa tiếng nữa chúng ta mới về, các cháu...”
Đằng sau yên ắng lạ thường, anh quay đầu nhìn thoáng qua, Nam Nam và Bắc Bắc đều đã nằm ra ghế ngủ ngon lành.
Haizz, thật sự chơi mệt rồi nên lên xe là ngủ ngay.
Anh giẫm chân ga, tăng tốc.
Lúc về đến căn hộ chung cư thì đã nửa đêm, Cố Thành Kiêu bể hai đứa, trong tay còn xách balo và túi hành lý của cả hai.
Ấn vân tay mở cửa, anh cẩn thận bể bọn nhóc vào phòng nhỏ, sau đó đặt hai đứa lên giường riêng.
Lúc này, anh đã mồ hôi nhễ nhại, nhưng không phải mệt vì bế hai đứa, mà là lúc bế quá rón rén nên căng thẳng đến toát mồ hôi. Anh ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một lát, âm thầm tính toán hồi lâu mới nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ chính.
Anh nắm chặt tay mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi, khẩn trương xoa tay vào quần, rồi khẽ khàng vặn nắm cửa. Cửa phòng hé ra, anh thấy Lâm Thiển đang nghiêng người ôm chắn nằm đó. Anh gõ cửa ba cái, “Lâm Thiển, Lâm Thiển? Anh vào nhé?” Bên trong chỉ có tiếng hít thở đều đặn chứ không có tiếng trả lời. Cố Thành Kiêu đấu tranh tư tưởng, cuối cùng là vào, hay là không vào đây? Bỗng nhiên, Lâm Thiển giơ chân đặt luôn lên chân, cô ôm chặn giống như gấu Koala ôm cây vậy. Cố Thành Kiêu im lặng đi vào, bất đắc dĩ nói: “Lại đá chăn, sao bệnh cũ vẫn không thay đổi chút nào vậy chứ? Đã làm mẹ người ta rồi mà!” Anh chuyển chân cô xuống, dường như không thích bị quấy rầy, Lâm Thiển đột nhiên vung tay lên. “A...” Mặt anh bị cùi chỏ của cô thọc một cú, không đau, nhưng rất bất ngờ.
Lâm Thiển mơ màng nói: “Cố Thành Kiêu, anh lén lút vào phòng tôi làm gì vậy?”
“...” Anh hết hồn, không dám thở mạnh. “Hì hì hì hì, đáng ghét, lại vào giấc mơ của tôi, có phải muốn làm chuyện xấu không?”
“...” Đang nói mớ sao? Anh phản xạ có điều kiện muốn thoát ra. Nhưng không ngờ đột nhiên Lâm Thiển túm lấy cổ tay của anh, kéo cả người anh đến sát mặt cô.
Lâm Thiển nhắm nghiền mắt, da mặt ửng hồng. Hả? Là mơ sao? Sao lại chân thực thế này?
“Cố Thành Kiêu?”
Mặc dù cô nói không rõ, nhưng anh vẫn nghe được tên mình, “Ừ, là anh đây.”
Lâm Thiển giống như yên tâm, càng ôm cổ anh chặt hơn. Là anh thì tốt rồi, cuối cùng cũng mơ thấy anh.