Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 497: Cháu tên là lương diệu thần



Cố Thành Kiêu: “Khụ khụ... Đúng là rất giỏi, được đại học B đặc biệt tuyển chọn, hẳn là điểm thi đại học rất cao.”

Tào Tuệ Hân đầy vẻ kiêu ngạo“Đúng vậy, nếu không cộng điểm thể dục nhịp điệu, Diệu Diệu vẫn có thể thi đỗ chuyên ngành bào chế dược của đại học B. Diệu Diệu rất cần cù tự giác trong học tập, trước giờ chị chẳng phải bận tâm điều gì.”

Từ đầu đến cuối Diệu Diệu vẫn luôn mỉm cười, ngoan ngoãn khéo léo ngồi bên cạnh Tào Tuệ Hân. Người lớn khen cô ta, cô ta cũng chỉ thẹn thùng đỏ mặt thôi.

Diệp Thiến Như nhìn Diệu Diệu, càng nhìn càng thích: “Năm ấy ba mẹ vừa đến Hải Nam, Diệu Diệu vẫn còn học cấp ba. Chớp mắt một cái mà con bé đã lên đại học rồi, nhanh thật.” Tào Tuệ Hân: “Đúng vậy, cháu vẫn còn nhớ lúc Thành Kiêu là một thiếu niên mười mấy tuổi, thoắt một cái mà đã lớn như vậy.” Diệp Thiển Như: “Lúc hai bác tới Hải Nam, các cháu đối xử với hai bác rất tốt. Bây giờ Diệu Diệu đến thành phố B, chúng ta cũng sẽ yêu thương Diệu Diệu như con gái. Diệu Diệu, cháu có chuyện thì cứ tìm Thành Kiều, không cần ngại.” Tào Tuệ Hân: “Diệu Diệu rất hay e thẹn, chị đây thay nó cảm ơn Thành Kiêu trước.” Cố Thành Kiêu còn chưa đáp lời, Diệp Thiên Như đã chủ động nói: “Không cần khách sáo, chúng ta cũng xem như người một nhà rồi.”

Vốn dĩ Tào Tuệ Hân và Diệu Diệu còn muốn ở lại ăn cơm, nhưng bỗng nhiên Diệu Diệu nhớ đến chuyện gì đó, thế là cô ta sốt ruột muốn đi: “Ấy, mai con có trận thi đấu, nhưng lại chưa chuẩn bị quần áo. Mẹ, con phải đến trung tâm thương mại mua sắm, cần gấp lắm ạ.” Diệp Thiên Như trấn an: “Diệu Diệu, đừng sốt ruột, để Thành Kiêu đưa cháu đi mua. Thành Kiêu, mua xong thì con đưa Diệu Diệu trở về trường học an toàn nhé.” “...” Sắc mặt Cố Thành Kiêu rất khó coi, nhanh như vậy mà đã tính kể anh rồi.

Diệp Thiến Như khéo léo đưa đẩy: “Con xem đi, gần đây mấy vụ án nữ sinh đại học mất tích nhiều như vậy, một cô gái đi taxi một mình rất nguy hiểm. Con để con bé đi một mình thì con có yên tâm không? Con yên tâm, nhưng mẹ không yên tâm đâu. Mau lên đi, đừng để chậm trễ cuộc thi của Diệu Diệu.”

Cố Thành Kiêu trừng mắt nhưng Diệp Thiến Như vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Thôi, anh nhượng bộ vậy.

“Vâng.” Cố Thành Kiêu đáp ứng một cách miễn cưỡng. Thế là Tào Tuệ Hân tiếp tục ở lại, Diệu Diệu lên xe Cố Thành Kiêu. Anh chở cô ta đến trung tâm thương mại mua đồ.

Trong xe hết sức im ắng. Diệu Diệu giống như con mèo nhỏ lanh lợi, ngồi im lặng trên ghế phụ. Cô ta lén lút nghiêng đầu, ánh mắt dè dặt thẩm đánh giá Cố Thành Kiêu. Mỗi lần nhìn anh đều khiến cô ta giống như nai con bối rối.

Danh tiếng Cố Thành Kiêu giống như sấm rền bên tai. Trước đây anh chỉ tồn tại trong miệng các trưởng bối, bây giờ được nhìn thấy người thật, cô ta có cảm giác như đang nằm mơ.

Diệu Diệu biết rất nhiều sự tích anh dũng của Cố Thành Kiêu. Cô ta đã xem qua bảng vinh danh trong nhà anh, trên tường treo đầy quân chương chiến công, còn nhiều hơn huy chương từ nhỏ đến lớn của cô ta.

Anh chính là một anh hùng thật sự.

Điều quan trọng là bản thân anh còn cao ráo đẹp trai hơn trong tưởng tượng. Anh có một lực hấp dẫn mê người, khiến cô ta càng muốn đến gần anh hơn. “Cháu là Lương Diệu Thần, Thần trong sáng sớm, Diệu Diệu là tên ở nhà của cháu.” Đây là câu đầu tiên của Diệu Diệu nói với Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu chỉ hơi nhướng mắt lên, tỏ vẻ đã nghe.

Diệu Diệu lại nổi lên dũng khí: “Từ nhỏ cháu đã rất sùng bái chú, cảm thấy chú rất tài giỏi. Hôm nay gặp được người thật, cháu vẫn còn thấy rất khó tin.”

Có lẽ lời cô ta nói rất khoa trương, hoặc có lẽ biểu cảm lúc nói chuyện rất sinh động, đột nhiên Cố Thành Kiêu nở nụ cười.

Diệu Diệu thấy anh cười thì đỏ mặt: “Sao vậy? Chú không tin à?” “Tin, có điều chú chỉ là người bình thường thôi, không có gì đáng để sùng bái cả. Không phải cỡ tuổi cháu đều thích theo đuổi minh tinh hay sao? Ví dụ như... Vương Tuấn Khải.” Anh nhớ bộ dạng háo sắc của Lâm Thiển khi nhắc đến Vương Tuấn Khải thì càng cảm thấy buồn cười.

“Không có, cháu không thích theo đuổi minh tinh. Cháu chỉ thích đại anh hùng giống như chú thôi.”

Nụ cười trên miệng Cố Thành Kiêu trở nên lúng túng: “Ha ha...”

Đến trung tâm thương mại, nhìn các quầy hàng rực rỡ muôn màu, Diệu Diệu trở nên sôi nổi, kéo Cố Thành Kiêu đi hết nơi này đến nơi khác. “Oa, chỗ này náo nhiệt quá, to hơn mấy cửa hàng nhỏ ở chỗ trường học nhiều.”

“Cháu chưa từng tới đây?” “Dạ chưa. Ngoại trừ học hành thì cháu còn phải luyện tập mỗi ngày. Cháu vốn không có thời gian để đi dạo.”

“Thật không?”

“Đúng vậy, có câu mười phút trên sân khấu bằng mười năm phấn đấu. Nếu muốn đoạt giải nhất, cháu không cố gắng sao được?” Cố Thành Kiêu gật đầu, cũng không có kiên nhẫn đi dạo với cô ta, nên vội thúc giục: “Cháu xem có cần mua gì không? Mua sớm về sớm.”

Lương Diệu Thần: “Vâng, được ạ.” Cùng lúc đó, Lâm Thiển đang thảnh thơi đi dạo ở khu thời trang trẻ em trên lầu ba. Thời tiết ấm dần, cô muốn mua một ít quần áo xuân hè cho bọn trẻ.

Đang đi, cô chợt nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang đứng trên hành lang ở lầu hai đối diện.

Cô nhoài người ra lan can, nhìn từ trên xuống. Cố Thành Kiêu đang dựa lưng vào lan can, trong tay xách một túi to, dáng vẻ sốt ruột chờ đợi.

Anh đang đợi ai? Anh mà lại đi dạo trung tâm mua sắm ư? Không phải anh nói là đưa ba tới bệnh viện hả, sao lại ở đây?

Trong đầu Lâm Thiển hiện ra vô số vấn đề, nhưng nghĩ mãi cũng không thông. Cố Thành Kiêu và trung tâm thương mại thường không đi đôi với nhau. Còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái chạy như bay tới chỗ Cố Thành Kiêu. Cô đứng ở lầu ba nên nhìn sang tầng hai đối diện rất rõ.

Cô gái đó cột tóc đuôi ngựa, trên người mặc áo hoodie hồng xanh nhạt, quần bút chì đen, chân mang đôi giày nhỏ màu trắng, lưng đeo chiếc cặp hai quai màu đen, cách ăn mặc vô cùng trẻ trung. Lâm Thiển ngây ngốc nhìn về phía đối diện. Cô gái đó đi phía trước Cố Thành Kiêu, nói nói cười cười, bước chân nhún nhảy nhẹ nhàng vui vẻ, ánh mắt tập trung hết lên người Cố Thành Kiêu. Có một loại mùi vị không tên xuất hiện trong lòng cô, đau đớn âm ỉ, ẩn ẩn chua xót, nhàn nhạt chan chát, cùng với... nỗi tức giận mơ hồ. Cố Thành Kiêu vẫn luôn đi theo sát cô gái đó, còn giúp cô ta xách đồ. Mà khuôn mặt cô gái kia ngập tràn nụ cười thanh xuân ngày nắng. Tất cả ý cười trong mắt đều là vì Cố Thành Kiêu. Tất cả hình ảnh trong mắt đều là Cố Thành Kiêu.

Buổi chiều, anh đón bọn trẻ trở về chung cư. Vừa vào cửa anh đã ngửi thấy mùi thơm.

“Em nấu cơm?” Thấy Lâm Thiển đi ra từ phòng bếp, anh nhìn chăm chú vào bả vai cô: “Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng, tuyệt đối không thể xách vật nặng, sao em lại không nghe lời?”

Vẻ mặt Lâm Thiển vô cảm, nhìn bọn trẻ: “Không nặng lắm, tôi làm chậm một chút là được. Nam Nam, sao đầu con đầy mồ hôi vậy? Quần áo dày quá hả? Lại đây, để mẹ sở lưng...” “Xem con chơi kìa, mồ hôi ướt hết lưng rồi. Đi, vào rửa tay với mẹ, để mẹ lấy khăn lau mồ hôi cho.” “Bắc Bắc, sao không uống hết nước đi? Còn chưa được nửa bình mà, sao không uống nước nhiều một chút?”

Cố Thành Kiêu thấy là lạ. Cô chăm sóc Nam Nam, chăm sóc Bắc Bắc, nhưng lại cố ý phớt lờ anh, ngay cả mắt cũng không thèm liếc.

Thái độ của cô lạnh nhạt rất rõ ràng. Cố Thành Kiêu không biết mình đã chọc gì cô, chẳng lẽ là vì... ban ngày anh không về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.