Diệp Thiển Như chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt con trai, cười lấp liếm, “Thành Kiêu, chị Tuệ của con ngày mai phải về Hải Nam. Bữa cơm này xem như là tạm biệt chị.”
Diệu Diệu vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu thì mắt đã sáng rực. Ánh mắt sùng bái này như muốn soi sáng cả chân trời, ai ai cũng thấy được. “Chú nhỏ, chú đến rồi. Bọn cháu cũng mới tới, chủ ngồi đi, ở đây này.” Cố Thành Kiêu: “...” Chẳng nhẽ chào hỏi xong lại đi luôn. “Ngồi đi ngồi đi.” Diệu Diệu lôi kéo cánh tay anh, lôi anh ngồi xuống, “Nghe nói chú thích ăn ở nhà hàng này, cháu còn chưa được ăn bao giờ.” Cố Thành Kiêu không lên tiếng. Trước mặt người ngoài, anh chỉ muốn giữ mặt mũi cho Diệp Thiến Như..
Người đến đủ, món ăn cũng lên hết. Lần này Chu Đình đóng vai trò làm bà mối, bèn nói: “Tuệ Hân, chuyện của Thành Kiểu cô cũng hiểu rõ rồi, chúng tôi cũng biết rõ hoàn cảnh của Diệu Diệu. Nếu mọi người đều tình nguyện ở đây rồi, vậy chứng tỏ lần gặp mặt này cũng rất có thành ý.” Cố Thành Kiêu nhấp một ngụm trà, thầm suy nghĩ xem phải từ chối thế nào để tất cả mọi người đều phải từ bỏ ý định, mà cũng không làm sứt mẻ tình cảm tốt đẹp của nhà họ Cố và họ Tào.
Chu Đình: “Theo tôi thấy, Thành Kiêu lớn tuổi hơn Diệu Diệu một chút. Nhưng mà Tuệ Hân à, đàn ông càng lớn tuổi thì càng biết chăm sóc, có đúng không?”
Tào Tuệ Hân cười nói: “Ông Lương nhà cháu cũng hơn cháu đến cả 18 tuổi, hơn nửa đời người xem cháu như con gái mà chiều chuộng. Làm sao cháu lại để ý chuyện Thành Kiêu lớn tuổi được? Mà thật ra, nhìn thoáng qua thì Thành Kiều cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi. Hai đứa đứng cạnh nhau nhìn cũng rất đẹp đôi.”
Diệp Thiến Như: “Đúng vậy, đúng vậy. Nếu Diệu Diệu vào nhà họ Cố, thì bác mừng còn chẳng kịp, không bao giờ bạc đãi con bé.” Diệu Diệu cắn đũa, lén lén liếc nhìn Cố Thành Kiêu, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái ngưỡng mộ, còn lưu luyến si mê. Đến nỗi cô ta không chút kiêng dè quá khứ của anh, cũng không e ngại trong lòng anh có người khác.
Cô ta đã gặp qua vợ trước của anh, chính là người phụ nữ tên Lâm Thiển. Lâm Thiển thật sự rất xinh đẹp, nhưng cô ta cũng tự cho rằng mình không kém cạnh Lâm Thiển, thậm chí còn trẻ hơn, lại không có gánh nặng con cái. Cô ta chắc chắn mình có thể đoạt Cố Thành Kiêu từ tay Lâm Thiển.
Quan trọng nhất là Cố Thành Kiêu chưa bao giờ tỏ ý cự tuyệt cô ta, nên cô ta cảm thấy Cố Thành Kiêu cũng có cảm tình với mình.
Diệp Thiến Như lấy cùi chỏ huých con trai, trêu chọc, “Sao con cứ lạnh như băng vậy hả? Nhìn Diệu Diệu cười xinh chưa kìa, con là đàn ông, đừng để cho con gái trẻ phải theo đuổi mình.” Lương Diệu Thần xấu hổ cụp mắt xuống, rồi lại không nhịn được lén liếc anh. Cô ta không cách nào rời mắt khỏi anh được. Cố Thành Kiêu không nhịn được nữa, vừa muốn lên tiếng thì lại nghe được tiếng của nhân viên phục vụ, “Cô Lâm, xin lỗi để cô phải chờ lâu. Đây là hai phần ăn của cô.”
Cô Lâm? Cố Thành Kiêu quay đầu lại theo phản xạ, ánh mắt dán lên bóng lưng ở bàn bên cạnh. Lưng ghế sofa cao hơn nửa người, ngồi không nhìn thấy những đứng lên là có thể nhìn ra người.
Cố Thành Kiêu kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, thấy cô nhận cái túi từ tay bồi bàn, khiêm tốn nói: “Không có gì, cảm ơn.”
Lúc cô xoay người, anh quên bẵng mà đứng lên, “Thiển Thiển...” Diệp Thiến Như ngẩng đầu, Lương Diệu Thần quay đầu lại, những người đang ngồi đều nhìn thấy Lâm Thiển, ai nấy đều kinh ngạc. Ngược lại nét mặt Lâm Thiển rất bình tĩnh, đi ra cửa như không có chuyện gì.
“Thiển Thiển.” Cố Thành Kiêu đứng lên đi theo cô, nóng lòng giải thích, “Không phải như em thấy đâu.” Lâm Thiển lui về phía sau, rõ ràng muốn giữ khoảng cách với anh, “Thủ trưởng Cố.” Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt xa cách, “Xin anh tự trọng.” Cố Thành Kiêu vẫn kéo cô không buông, “Anh có thể giải thích.” “Không cần.” Lâm Thiển liếc nhìn đám người phía sau anh. Diệp Thiến Như nhìn cô tức tối vì bị phá hỏng chuyện tốt. Chu Đình lúng túng né tránh ánh mắt cổ. Tào Tuệ Hân nhìn cô tò mò ra vẻ dò xét. Còn Lương Diệu Thần...
Lương Diệu Thần mới mười chín tuổi, trẻ hơn cô bảy tuổi, bảy tuổi đấy! Cô cảm giác rõ ràng nét đẹp thanh xuân toát ra từ người Lương Diệu Thần. Nét thanh xuân không gì sánh bằng, không cần tô son điểm phấn mà vẫn xinh đẹp động lòng người. Còn cô, không quẹt chút son môi thì không dám ra khỏi cửa, sợ sắc mặt tiều tụy của mình hù dọa người khác. Lương Diệu Thần thanh xuân trẻ trung, còn cô là mẹ đơn thân của hai đứa trẻ, làm sao có thể so sánh được?
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Thiển quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt Diệp Thiển Như.
Diệp Thiến Như bị cô nhìn thì mất tự nhiên, “Nhìn cái gì vậy? Trốn người ta nghe trộm thì cũng chỉ có cô mới làm được.”
Lâm Thiển không muốn hơn thua với bà ta. Vì những tổn thương bà ta mang đến mới khiến cô mạnh mẽ hơn. Chỉ có một chuyện cô để bụng.
Đó chính là
“Cổ phu nhân, xin nhớ, hai đứa con của tôi có tên có tuổi, không phải con hoang.” Diệp Thiển Như né tránh ánh mắt cô, chột dạ không dám nhìn thẳng. Lâm Thiển chợt vung tay lên, hất cánh tay Cố Thành Kiêu ra, cảnh cáo: “Anh còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ mang con đi khỏi nơi này vĩnh viễn.”
“...” Cố Thành Kiêu đành phải đè nén lời giải thích của mình. Lâm Thiển xách túi rời khỏi nhà hàng. Cố Thành Kiêu chần chừ vài giây rồi định phóng theo. “Thành Kiêu, con ngồi xuống!” Diệp Thiến Như tức giận nói, “Con dám đuổi theo nó, thì đừng nhận mẹ là mẹ” Cố Thành Kiêu quay đầu lại, ánh mắt lạnh thấu xương mang theo tia u ám, nói với tất cả mọi người: “Con đến đây là để ăn cơm với mẹ, không biết ý định mai mối này.”
Anh quay sang nhìn Diệp Thiến Như lạnh lùng nói: “Hai đứa bé đó là cháu trai cháu gái ruột của mẹ, không phải con hoang. Mẹ mắng bọn nhỏ, tức là mắng con.”
Diệp Thiến Như thế nào cũng không muốn tin, “Thôi đi, trước khi nó đi không hề mang thai. Tóm lại mẹ không nhận cháu, cũng không chấp nhận Lâm Thiển. Có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó.”
Khóe miệng Cố Thành Kiêu khẽ nhếch lên cười lạnh, “Mẹ, con không quan tâm. Chỉ sợ là mẹ, đừng bao giờ phải hối hận.”
Nói rồi anh không dừng lại một bước, đi thẳng ra ngoài đuổi theo Lâm Thiển. Diệp Thiên Như thấy như vậy thì rất bẽ mặt, “Thành Kiều, Thành Kiêu...” Bà ta giận dữ đập bàn, “Đồ con hỗn láo, thật tức chết mà!”
Lương Diệu Thần cũng đuổi theo. Cố Thành Kiêu chạy ra đến cửa nhà hàng thì nhìn thấy Lâm Thiển đã đi sang bên kia đường, chuẩn bị lên tàu điện. “Này này này... chú nhỏ, chờ cháu với, đèn đỏ kìa.” Lương Diệu Thần vọt đến đầu đường, cố gắng lôi kéo Cố Thành Kiêu.
Nhưng Cố Thành Kiêu không kéo mà cô ta tự ngã xuống đường, đầu gối đập thẳng xuống đường đá. “A, chú nhỏ...” Đầu gối đau thấu xương, vừa đau vừa xấu hổ, cô ta không nhịn được mà khóc lên.
Xe đi đường chiếc này tiếp nối chiếc kia, Cố Thành Kiêu muốn băng qua mà không thể nào qua được. Quay đầu lại thì nhìn thấy Diệu Diệu đang ngã trên đất, anh bất đắc dĩ thở dài đi qua đỡ cô nàng. Màn này bị Lâm Thiển đứng ở bên kia đường nhìn thấy rõ mồn một.