Cổng bệnh viện đông người, Cố Thành Kiêu thấy cô đi đường không tập trung thì quyết định ôm lấy bả vai cô.
Ánh mắt hừng hực của Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào cái tay cả gan ấy, sau đó trừng mắt nhìn anh. “Chỗ này đồng người qua lại, em đi mà không nhìn đường, anh sợ em va phải người ta.”
“Ai đi mà không nhìn đường? Mắt tôi to hơn mắt anh, tầm nhìn rộng hơn anh đấy.”
Cố Thành Kiêu lập tức đầu hàng, “Được rồi được rồi, anh nói sai, vậy xin em nhìn đằng trước được không?” Lâm Thiển lườm anh hung dữ rồi gạt cái tay đang khoác trên vai mình ra, tăng tốc đi về phía trước.
Cố Thành Kiêu đành phải đi theo, vẫn che chở cho cô cẩn thận. Kết quả tái khám lần này khiến Lâm Thiển rất thụ động. Phải đưa đón bọn nhóc, sau khi về nhà còn phải trông nom, cô không thể nào không làm gì mà cứ nằm mãi trên giường dưỡng bệnh được.
Khi sinh bệnh thì người ta mới cảm nhận được tầm quan trọng của người bên cạnh mình.
Lúc này, bên cạnh cô chỉ có Cố Thành Kiêu. Chỉ có anh mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc các con của cô, mà cũng chỉ có anh chăm sóc thì cô mới yên tâm 100%. Ngồi trong xe anh, Lâm Thiển nhìn sao cũng thấy anh đang tỏ ra đắc ý. Nhất định anh đang nghĩ: Nhìn đi, chẳng phải em vẫn không thể rời xa anh sao?!
Cố Thành Kiêu thoáng quay qua nhìn cô, cô lập tức trừng mắt lại, “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Em không nhìn anh sao biết anh đang nhìn em?”
“Em đỏ mặt làm gì?” “Ai cần anh lo, lo lái xe đi!”
“Được, anh đảm bảo sẽ kịp tới đón bọn nhỏ. Đón xong cả nhà bốn người chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, khỏi phải về nhà nấu.” “Ai cả nhà bốn người với anh, bớt dát vàng lên mặt mình đi.”
Cố Thành Kiêu sờ soạng mặt mình một chút rồi ngạc nhiên thốt lên: “Oa, khuôn mặt vàng, anh sắp giàu to rồi.” “... Đồ mặt dày.” Cô ngoảnh mặt đi với cơn giận âm ỉ. Đến nhà trẻ đón bọn nhỏ, Lâm Thiển chờ bên ngoài, Cố Thành Kiêu vào trong đón. Một lúc sau anh bế hai đứa đi ra.
Lâm Thiển vừa nhìn đã thấy được bọn họ trong đoàn người đông nghịt đến đón con. Thật ra trẻ con cũng biết nhìn người mà đối xử. Ở trước mặt Lâm Thiển thì hai đứa đều tự giác làm việc của mình. Nhưng khi ở trước mặt Cố Thành Kiêu, hai bạn nhỏ này giống như đã hẹn trước, chẳng hề làm gì cả, ngay cả đi bộ cũng không.
“Hai đứa không có chân sao?” Lâm Thiển nghiêm mặt dạy bảo.
Nam Nam và Bắc Bắc ôm chặt lấy cổ Cố Thành Kiêu. Trước đây khi mẹ biến sắc thì bọn nhỏ sẽ lập tức nghe lời ngay. Bây giờ hai đứa có người ủng hộ rồi, không muốn nghe lời dạy bảo của mẹ nữa. Cố Thành Kiêu cười nói: “Không sao, đông người quá mà, anh sợ hai đứa bị chen lấn.”
Lần này thì hay rồi, người ủng hộ đã ra mặt giúp đỡ, hai đứa càng không muốn xuống đi bộ. Lâm Thiển nhìn Cố Thành Kiêu chằm chằm, tức đến trợn trừng mắt, “Anh tưởng làm vậy là tốt cho bọn nó hả? Anh làm thể là đang chiều hư bọn nó đấy!” “Được rồi được rồi, em cứ chuyện bé xé to.”. Cố Thành Kiêu không nói lại cô, cũng không muốn làm cô nổi giận, thế là anh nói với Nam Nam và Bắc Bắc: “Lúc nãy các cháu đã hứa với chú là sau khi ra khỏi trường sẽ tự đi bộ nên chú mới bể các cháu, vẫn còn giữ lời chứ?”
Bắc Bắc gật đầu: “Còn ạ.” Nam Nam thấy anh Hai đã tỏ thái độ, mình cũng không nên cố chấp ỷ vào chú Tiểu Mã, thế là cô bé cũng gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra không vui, nói ỉu xìu, “Còn a~”
“Được, vậy thì tự xuống đi bộ nhé, chú dẫn các cháu đi ăn bò bít tết, chịu không?”
Khuôn mặt nhỏ xíu của Nam Nam lập tức tươi như hoa hướng dương mới nở rộ, vui vẻ nhảy nhót liên hồi, “Dạ chịu ạ, đi thôi đi thôi, đi mau.” Nói rồi Nam Nam và Bắc Bắc một trái một phải hưng phấn kéo Cố Thành Kiêu chạy về phía trước, nôn nóng muốn đi ăn bò bít tết.
Lâm Thiển lẳng lặng nhìn cảnh ấy, thật sự là không hề phát cáu chút nào. “Chậm thôi chậm thôi, đợi mẹ đã.” Cố Thành Kiêu căn dặn, vẫn không quên ngoái lại nhìn Lâm Thiển, “Em cẩn thận đấy.”
“Ừ.” Lâm Thiển bước nhanh theo sau.
Nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng cô chợt có cảm giác rầu rĩ. Một mặt, cô rất an tâm khi giao con cho Cố Thành Kiêu chăm sóc, cũng mong anh có thể làm bạn và giáo dục bọn nhóc giống như bây giờ. Nhưng mặt khác, cô lại lo lắng đây chỉ là quá trình xin tái hợp của anh, chờ đến khi cô đồng ý với anh, hoặc là chờ đến khi anh nghỉ phép xong thì anh sẽ biến mất.
Đến lúc đó, không chỉ là cô, mà bọn nhỏ cũng sẽ suy sụp. Nam Nam hát vang, vô cùng tự hào khi nắm tay chủ đẹp trai tản bộ trên đường quốc lộ. Cô bé chỉ muốn cho tất cả mọi người đều biết đây là chú Tiểu Mã của mình. Nhìn thấy nụ cười hớn hở trên mặt con, nỗi rầu rĩ trong lòng Lâm Thiển bỗng chốc tiêu tan.
Ăn bít tết xong trở về nhà trọ thì trời đã chập tối. Cố Thành Kiêu chơi đùa nhốn nháo với bọn nhóc xong, lại đốc thúc hai đứa rửa mặt đi ngủ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Anh do dự mấy lần, cuối cùng cũng to gan gõ cửa phòng ngủ chính.
“Em đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Anh vào được không?”
“Tôi nói không được thì anh sẽ không vào sao?”
Dứt lời, Cố Thành Kiêu liền mở cửa đi vào, mặt dày mày dạn mỉm cười, “Bọn nhỏ ngủ rồi mới có thể sang đây với em.” Lâm Thiển nói chuyện chẳng hề khách sáo: “Tôi không phải trẻ con, không cần dỗ ngủ.” “Nhiệm vụ của anh là đốc thúc em nghỉ ngơi dưỡng thương mà.” Anh tự giác lấy chăn đệm từ tủ quần áo ra, “Anh sẽ ngủ dưới đất như lúc trước, được không?”
Cố Thành Kiêu cầm chăn đệm đứng trong chốc lát, “Em không nói gì là anh xem như em đã đồng ý.”
Anh vừa trải đệm vừa nói: “Anh đã nói chuyện nghiêm túc với mẹ anh rồi. Bà ấy hứa sẽ không giới thiệu đối tượng cho anh nữa. Sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu.” Lâm Thiển chậm rãi nằm xuống, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Lần này mẹ anh lại càng hận tôi hơn, ngăn cản con trai cưng của bà ấy đi tìm bạn gái, ngăn cản việc nối dõi tông đường của nhà họ Cố các anh. Hèn gì hôm nay tôi cứ bị hắt xì.”
“Nói gì vậy, bị hắt xì là do em lạnh. Còn nữa, anh mãi mãi cũng sẽ không đi tìm bạn gái, anh chỉ nối dõi tông đường với em thôi, nếu em muốn có ba đứa con, anh...” Lâm Thiển giận dữ nguýt anh, “Anh nằm mơ hả?”
Cố Thành Kiêu cười mà không biết ngượng, “Nếu như em muốn có ba đứa thì chúng ta có thể chờ. Nói không chừng mấy năm nữa nhà nước sẽ hủy bỏ kế hoạch hóa gia đình.” “Anh còn nói!” “Em đừng nóng giận, dễ già lắm.” “...” Lâm Thiển dứt khoát xoay người đưa lưng về phía anh, ghen ghét nói: “Vậy anh đi tìm Lương Diệu Thần đi, cô ta còn trẻ đấy.” Cố Thành Kiêu nhoài người qua, chống hai tay bên người cô. “Này, anh làm gì vậy?” Lâm Thiển giật nảy mình, “Đừng có mà làm càn!” “Ha ha, đừng căng thẳng! Anh chỉ muốn nhìn thử xem khi em ghen sẽ thế nào thôi.” Lâm Thiển hung dữ lườm anh rồi quay đầu đi không nhìn anh nữa, “Vô vị.”
Vẻ mặt Cố Thành Kiêu bỗng nhiên trở nên thâm tình: “Trong mắt anh chỉ có em và người khác. Người khác như thế nào anh không biết, anh chỉ biết là, dù em trở nên thể nào thì anh cũng vẫn yêu. Thiển Thiển, em phải tự tin lên, em bây giờ trồng càng đẹp hơn trước đây. Trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi em, không nhìn thấy ai khác, anh nói thật đấy.”