Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 511: Dung tử khâm trả thù



Phụ nữ đều thích nghe những lời âu yếm, Lâm Thiển cũng vậy. Cố Thành Kiêu thổ lộ thẳng thắn trần trụi thế kia, tư thể của hai người lại mập mờ thế này, cô nghe mà ngứa cả lỗ tai. 1 Thế nhưng, cô đã từng trải nhiều rồi, những câu nói tổn thương lòng người của mẹ anh vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô cũng đã sớm không còn là kiểu phụ nữ yêu bằng tai nữa. Cô kìm nén một lát rồi thản nhiên nói: “Anh đè đau vai tôi.” Cố Thành Kiêu khẽ nhấc tay lên, anh vốn dĩ không hề đè trúng cô. “Anh còn không nhớ cả dáng dấp của Lương Diệu Thần gì đó. Lần đầu gặp mặt anh đã mơ hồ cảm giác ra được ý đồ của mẹ anh, nhưng vẫn chưa đến mức khiến anh phải mở miệng từ chối. Anh lớn hơn cô ta nhiều tuổi như vậy, anh nghĩ dù mẹ anh có muốn thì ít nhất chị Tuệ cũng không thể nào đồng ý.” “Lần gặp thứ hai chỉ là tình cờ, lần thứ ba là quả thật đến nhà hàng rồi anh mới biết mẹ anh cố ý sắp xếp, dù em không xuất hiện thì anh cũng sẽ từ chối. Không đùa chứ, cô ta nhỏ tuổi thế kia, nếu anh gặp em vào năm mười bảy tuổi thì chắc chúng ta đã có con gái lớn vậy rồi.” Lâm Thiển buồn cười vì câu nói này, “Anh không đùa đó chứ, khi anh mười bảy tuổi thì tôi chỉ mới chín tuổi, anh sinh con với ai? Chưa kết hôn mà có con, ba anh không đánh chết anh mới lạ.” Cố Thành Kiêu thầy cuối cùng cô cũng cười thì càng to gan hơn, chống một tay, tay còn lại thì vén tóc mái của cô ra. Trong mắt anh dấy lên sự dịu dàng và tình yêu vô hạn, ngọn lửa dục vọng bùng cháy.

“Anh làm gì thế?” Lâm Thiển dội một gáo nước lạnh lên đầu anh, “Xuống dưới!”

Nụ cười trên mặt Cố Thành Kiêu đông cứng lại, hơi run run khóe môi tỏ vẻ uất ức, gật gật đầu, vừa lùi xuống vừa tự nhủ: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí Cố cần cố gắng hơn.”

“Tắt đèn, đi ngủ.”.. Được rồi....”

***

Cổ phiếu của Bất động sản Phong Việt tụt giá đột ngột, Dung Tử Khâm không muốn trở về cũng phải trở về để đối phó.

Nhưng sau khi trở về, Dung Tử Khâm không giải quyết chuyện của công ty trước, mà lại đi tìm Lâm Thiển, buộc cô phải ký tên vào giấy chuyển nhượng 10% cổ phần. Dung Tử Khâm dẫn theo đoàn luật sư hùng hổ xông vào Nam Bắc Event, lễ tân Tĩnh Tĩnh cũng không cản được.

“Lâm tổng, tôi không cản được bọn họ...”

Lâm Thiển đứng lên, ung dung nhìn Dung Tử Khâm và tả hữu hộ pháp của bà ta, cười nói: “Văn phòng nhỏ, đừng chê bai, nếu không thì chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào đó nói chuyện?”

“Tất nhiên rồi, tôi không có thời gian dây dưa vớ vẩn với cô.” Dung Tử Khâm hỏi thẳng vào vấn đề, “Lâm Thiển, khi nào thì cô bảo ba cô chuyển cho cô 10% cổ phần?” Bà ta tức giận thấy rõ, hình như vẫn còn hơi kinh hãi. Lâm Thiển lại cười, quay sang dặn dò lễ tân, “Tĩnh Tĩnh, đi chấm trà bưng vào đây.”

“Không cần, làm xong việc chúng tôi sẽ đi ngay.” Tĩnh Tĩnh thấp thỏm lo âu nhìn Lâm Thiển, Lâm Thiển ra hiệu ý bảo cô hãy ra ngoài. Tỉnh Tĩnh gật đầu, lúc đi ra còn tiện tay dài cửa lại. Phòng làm việc của Lâm Thiển rất nhỏ, bốn người vừa vào, đặc biệt là người có khí thế hung hãn thế này, gian phòng nhỏ liền trở nên chật chội và ngột ngạt.

“Dì Dung, dì muốn gì?”

“Cô bớt giả ngu đi! Cô là cổ đông lớn của công ty mà cô không biết sao?” “Tôi không biết.” Dung Tử Khâm đã tiếp quản công ty hơn ba tháng, dù vậy nhưng bà ta cũng không thể lập tức làm chủ mọi chuyện. Gần đây bà ta mới nhúng tay vào chuyện cổ phần công ty, vừa kiểm tra đã phát hiện, trong danh sách cổ đông, Lâm Thiển ấy thế mà lại chiếm 10% cổ phần. Có được cổ phần thi đại biểu cho lời nói sẽ có trọng lượng, Dung Tử Khâm tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Bà ta căm hận Hà Hâm - vợ trước của Lâm Húc thấu xương, nhưng trước giờ hai người vẫn chưa từng gặp mặt, thế nên bà ta liền trút hết nỗi căm hận Hà Hầm lên người Lâm Thiển.

Trước đó có Lâm Húc ở đây, bà ta không dám thể hiện ra ngoài. Bây giờ Lâm Húc đang hấp hối, bà ta thể sẽ tuyệt đối không để con gái của Hà Hâm được yên thân.

Cắt đứt hợp tác với Nam Bắc Event là bước trả thù đầu tiên của bà ta. Thế nhưng Lâm Thiển lại có thể chuyển nguy thành an.

Lần này, bà ta tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay. “Lâm Thiển, cô đã từng thề trước mặt tôi là không cần đồng cắc nào của ba cô. Bây giờ tôi hi vọng có thực hiện lời hứa của mình.”

“Dì và Lâm Duy Nhất đã hẹn nhau trước rồi hả?”

“Cô nói vậy là có ý gì?”

“Lâm Duy Nhất định bỏ ra mười triệu để mua bộ trang sức Tình nhân ngọt ngào của tôi. Còn dì, dì định bỏ ra bao nhiêu để mua 10% cổ phần của tôi?” Nhìn thấy Dung Tử Khâm tỏ ra bất ngờ, Lâm Thiển mới phát hiện bà ta không hề hay biết hành động của Lâm Duy Nhất. Chả trách cô ta lại từ bỏ nhanh vậy, hóa ra cô ta vẫn chưa nói cho Dung Tử Khâm biết.

Hừm, quả nhiên là mẹ con, cách làm việc cũng giống nhau như thế. Nhưng rõ ràng là Dung Tử Khâm cao tay hơn Lâm Duy Nhất. Dù sao thì gừng càng già càng cay. Bà ta vung tay, người luật sư bên cạnh liền bước ra nói: “Cô Lâm, đây là giấy thỏa thuận quyền giám hộ cổ phần. Cổ phần của cô sẽ do bà Dung Tử Khâm toàn quyền quản lý. Cô sẽ được hưởng hoa hồng hàng năm từ cổ phần ấy, nhưng cô không được tham gia vào quyết sách của công ty.”

Lâm Thiển giật mình, “Hóa ra di Dung muốn tay không bắt cướp, bảo tôi chuyển nhượng suông phần cổ phần này.”

“Là giám hộ ạ.” Luật sư đính chính. Lâm Thiển nhận lấy giấy thỏa thuận đọc sơ qua, sau đó chớp chớp mắt, tỏ ra mờ mịt, hỏi: “Ngài luật sư, vậy xin hỏi, lợi nhuận 10% hàng năm của Bất động sản Phong Việt là bao nhiêu?”

Nếu như nói dung mạo xinh đẹp là đòn sát thủ của phụ nữ, vậy thì Lâm Thiển đã thành công hạ đo ván vị luật sư này. Luật sư thầy cô tỏ ra ngây thơ vô tội thì tim chợt đập trật nửa nhịp, làm sao anh ta có thể ác độc mà đi lừa gạt em gái yếu đuối dễ thương này chứ?! Vị luật sư có tài ăn nói nhất từ trước đến giờ lại có khoảnh khắc thất thần, nói chuyện lắp bắp: “Vậy... vậy phải xem lợi nhuận hàng năm... là... là bao nhiêu.”

Lâm Thiển mỉm cười yêu kiều, “Xem lợi nhuận phải không, vậy chi bằng để tôi tới làm việc cho phòng tài vụ của công ty? Như vậy tôi cũng sẽ yên tâm là hoa hồng hàng năm của tôi sẽ không bị thiếu.”

Phòng tài vụ là tâm mạch của công ty, Dung Tử Khâm cũng mới vừa tiếp quản phòng tài vụ, sao có thể tùy tiện buông tay?! “Lâm Thiển, cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” “Di Dung à, ngại quá, tôi không biết uống rượu, cay họng lắm.” “Biết điều thì ký vào, mỗi năm tôi sẽ cho cô một khoản thu nhập khả quan bên ngoài và còn làm hậu sự cho ba cô nở mày nở mặt. Còn nếu cô không ký thì ngay cả tấm bia mộ của ông ta cũng không có đâu.” Lâm Thiển cười gằn, “Cách uy hiếp của dì và Lâm Duy Nhất thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.” Lâm Thiển nhìn thoáng qua giấy thỏa thuận kia, tốt xấu gì cô cũng là sinh viên tài cao của ngành tài chính, bây giờ còn mở công ty riêng, cô cũng hiểu đôi chút về loại hợp đồng tài chính khó hiểu này.

“Ngài luật sư.” Được gọi tên, vị luật sư lúc nãy phấn chấn một hồi.

“Hợp đồng này không có kỳ hạn sao? Nếu giám hộ vĩnh viễn, vậy thì khác với chuyển nhượng chỗ nào? Đến cuối năm chia hoa hồng, các người nói rằng công ty không kiếm được tiền, vậy tôi sẽ mất trắng tiền hoa hồng ư? Tôi ký tên vào đây và chuyển nhượng không mất tiền có khác gì không?”

Luật sư: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.