*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến bệnh viện kiểm tra, phôi thai kia đã hoàn toàn bị loại bỏ khỏi cơ thể, không cần phải làm sạch tử cung.
Bác sĩ đọc sơ qua giấy xét nghiệm, bỗng nhiên hết sức thành2kính mà nói: “Đây là một đứa bé ngoan, rất thương mẹ, không để mẹ chịu khổ nhiều. Chỉ là nó không được may mắn, kiếp sau nhất định sẽ đầu thai thành công.” Lúc đầu,5tâm trạng của Cố Thành Kiêu đã ổn định rất nhiều, nghe bác sĩ nói vậy, anh lại bắt đầu cau mày tự trách, “Đều tại tôi không tốt.”
“Biết lỗi rồi thì cố mà chăm sóc6vợ anh ở cữ cho tử tế vào, người xưa nói sinh nở phải kiêng cữ cẩn thận cũng không phải không có lý đâu.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được Lâm Thiên mang thai. Mặc dù không có cảm giác2mãnh liệt như lần đầu làm cha, nhưng cũng là niềm vui nho nhỏ, cũng xem như bù lại niềm vui lúc anh bỏ5lỡ thời điểm Nam Nam và Bắc Bắc chào đời.
Nhưng vẫn chưa kịp hưởng thụ cho thỏa thì anh đã phải vĩnh viễn mất0đi niềm vui nhỏ này.
Nếu phải kết thúc một sinh mệnh để bù vào nỗi vui mừng lần đầu làm cha của anh thì3có hơi tàn nhẫn.
Từ đó về sau, Cố Thành Kiêu quyết định ở luôn trong biệt thự nhà họ Lâm. Người đứng đầu Thành4Để vậy mà lại “ở rể” nhà họ Lâm.
Dĩ nhiên Lâm Húc không có ý kiến, ông còn ước gì được thể. Buổi sáng hôm đó, Cố Thành Kiêu đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, Lâm Húc ngoắc Lâm Thiển: “Lại đây ngồi ăn với ba một lát.”
Lâm Thiển ngồi đối diện ba mình, cầm thìa ăn từng miếng cháo trắng. “Con cũng thật là, đều là người có kinh nghiệm cả, sao lại bất cẩn thế hả? Cuối cùng người bị tổn thương cũng chỉ là con thôi.” “Ôi dào, con đã nói là đừng nói cho ba biết để ba khỏi lo lắng rồi mà. Anh ấy không nên nhiều chuyện như thế.” “Được rồi được rồi, ba không nhắc đến nữa. Con phải dưỡng sức thật tốt, đây không phải chuyện đùa đâu.” “Vâng, con biết rồi.” “Bên nhà họ Cổ có ý kiến gì không?” “Con cảm thấy Cố Thành Kiêu sẽ không nói cho ba mẹ anh ấy biết chuyện này đâu.”
“Haizz, ba nghĩ thế này, tốt nhất là hai con ở đây với ba luôn đi. Ba thích có con rể ở bên cạnh, thích con cháu quấn quýt cả ngày. Nhưng cứ thế này thì không được, hai đứa không danh chính ngôn thuận, các con vẫn phải suy nghĩ kĩ xem nên làm thế nào.”
“Ba à, con và anh ấy chẳng có gì đâu.” Lâm Húc nghe xong thì nghi ngờ hỏi: “Con đã vì nó mà mất một đứa con, vậy mà còn chẳng có gì ư?”
Lâm Húc càng nghĩ càng giận, “Vậy bây giờ con và nó... là gì của nhau hả? Người yêu? Tình nhân?” “Khụ khụ khụ, ba à, con vẫn đang thử thách anh ấy. Anh ấy bỏ con nhiều năm như thế, con không thể thử thách anh ấy một chút sao?” “À, hóa ra con vẫn đang thử thách nó hả?”
“Đúng vậy, không cho anh ấy trải nghiệm sự vất vả khi chăm sóc con cái thì anh ấy sẽ không biết được con đã vất vả cỡ nào.”
Lâm Húc suy nghĩ rồi cười, “Ha ha ha, cũng phải... Nói thật, điều kiện của Cố Thành Kiêu là ngàn dặm mới tìm thấy một. Nhưng cũng chính vì điều kiện của nó quá tốt nên ba mới càng lo cho con. Kiểu người có gia thể như nó luôn xem thường những người làm ăn như chúng ta. Lần đó đúng là nhà họ Cố bọn họ khinh người quá đáng. Lần này nếu họ không cho nhà ta câu trả lời hợp lý thì con kiên quyết đừng tha thứ cho Cố Thành Kiêu.” Lâm Thiển dở khóc dở cười, “Ba à, vậy rốt cuộc là ba muốn con sớm tha thứ cho anh ấy, hay là không tha thứ cho anh ấy đây?” “Haizz, vậy thì thử thách có thêm đi, có điều, con cũng phải chú ý đến sức khỏe, còn chuyện kia... con biết mà phải không?” “Biết rồi ạ, ba đừng lo.”
Lâm Húc cực kỳ bất đắc dĩ, “Những chuyện này nên để mẹ con nói với con, ba thì không tiện.”
Lâm Thiển khựng lại, “Ba có tin tức của mẹ con?”
“Không, ba chỉ nói vậy thôi.” “Ba, mẹ con... Ba nghĩ bà ấy có khả năng ở đâu?” Lâm Húc nghĩ ngợi một phen rồi suy đoán: “Có thể là Anh quốc, ba mẹ và người thân của bà ấy đều di dân sang đó.” “Ba, bây giờ ba còn hối hận về chuyện năm đó không?”
“Hơn hai mươi năm rồi, có hối hận cũng đã muộn. Tóm lại là ba có lỗi với mẹ con, chỉ mong bà ấy có thể sống yên ổn hạnh phúc.”
Lâm Thiển thở dài, vẻ mặt đầy mất mát.
Thoáng cái đã đến ngày Quốc tế thiếu nhi mùng 1 tháng 6, vui vẻ nhất dĩ nhiên là bọn trẻ.
Thạch cao trên vai trái của Lâm Thiển đã được tháo bỏ và thay bằng băng vải. Trên vai nhẹ đi rất nhiều, cả người cũng thoải mái hơn. Cô tỉ mỉ làm tóc và trang điểm nhẹ, còn mặc áo đầm ôm sát. Vải áo có hoa văn hoa cỏ, màu sắc sáng sủa, rất hợp với mùa hè.
Lúc cô xuống nhà, Cố Thành Kiêu nhìn đến ngây người, ánh mắt rất trực tiếp, ngay cả chớp cũng không nỡ. “Oa, mẹ đẹp quá!” Nam Nam chạy đến cầu thang, vô cùng hưng phấn nhảy nhót, “Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ có thoa son không ạ?” “Có chứ.”
“Vậy thì hôn nào, hôn nào...”. Nam Nam ngửa đầu chu môi muốn hôn mẹ. Tư thế ấy trông như chim non đợi mớm vậy. Đương nhiên Lâm Thiên biết dụng ý của cô bé, hôn mẹ thì trên môi sẽ dính son của mẹ. Cô nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Cô giáo nói tiết mục biểu diễn hôm nay của các bạn nhỏ cần phải trang điểm, lại đây lại đây, từng đứa một lần lượt đến trang điểm nào.”
Đương nhiên là Nam Nam xông lên đầu tiên, cô bé giống như cái đuôi nhỏ của mẹ vậy, cố gắng chu cái miệng nhỏ xíu ra.
“Mẹ ơi mẹ ơi, con trước, con trước.” Lâm Thiển lấy kẻ mắt và son môi trang điểm sơ cho Nam Nam một chút, “Được rồi, đẹp ngây người luôn.” Đến phiền Bắc Bắc, nhưng cậu bé hoàn toàn khác với Nam Nam, vừa nghe đến trang điểm đã cực kỳ ghét bỏ, nói sao cũng không chịu, còn liều mạng che miệng, “Con không muốn thoa son đâu, không muốn, không muốn...”
Nam Nam cố ý chu cái miệng nhỏ xíu ra, nói: “Anh hai à, thoa một chút thôi mà, đẹp lắm đó.” “Xấu muốn chết, giống như bị trúng độc vậy.” Nam Nam nghe xong thì liền mếu máo muốn khóc, “Xấu lắm hả mẹ?” “Không đâu, đẹp lắm, tại anh Hai không biết thôi.”
Nam Nam không tin, lại hỏi Cố Thành Kiêu, “Chú Tiểu Mã, cháu có xấu không?”
“Sao có thể chứ, Nam Nam là cô bé đẹp nhất thế giới.”
“Thật sao?” “Chú tuyệt đối sẽ không lựa cháu.”
Lúc này Nam Nam mới miễn cưỡng vui vẻ lên chút, “Hứ, anh Hai, em không thèm chơi với anh nữa. Lát nữa em còn phải lên sân khấu khiêu vũ, không cho anh nhìn, hứ.”
“Không nhìn thì không nhìn, anh cóc thèm, hừ.” Lâm Thiển: “...”
Cố Thành Kiêu một tay bế Nam Nam, một tay dắt Bắc Bắc, nói: “Hai đứa đều ăn mặc rất đẹp, vậy thì đi thôi nào. Cô giáo và bạn bè đều đang chờ chúng ta, hôm nay là ngày lễ của các cháu, không được cãi nhau, không được không vui.”
Nam Nam vẫn chu cái miệng nhỏ xíu đã được thoa son lên, tỏ vẻ không vui, “Thôi được rồi, anh Hai, em tha lỗi cho anh đó.”
Bắc Bắc: “Hứ.”
Nam Nam: “Tức giận sẽ làm người ta già đi, anh coi chừng bị già giống ông ngoại đấy.” Bắc Bắc rất bực mình nhưng không nói lại em gái, vì vậy cũng đành phải tha lỗi cho cô bé, “Em gái, anh cũng tha lỗi cho em.”
Nam Nam vỗ vai Cố Thành Kiêu, “Chú Tiểu Mã, cháu muốn đi chung với anh Hai.”
“Được rồi, hai anh em phải thương yêu lẫn nhau nhé.”