Sớm hôm sau, hai ông bà nhà họ Cổ phấn chấn tinh thần sang thăm biệt thự họ Lâm.
Đây là lần đầu tiên Cố Nguyên và Diệp Thiên Như đến tận nhà thăm hỏi. Hai người2mang theo rất nhiều quá cáp quý giá, dáng vẻ hệt như đi đặt sính lễ. Từ biệt thự họ Lâm đến Thành Để chỉ có vài bước, vì vậy Lâm Thiển không cần phải sửa5soạn quá nhiều hành lý. Ba người nhưng chỉ có dùng một vali nhỏ.
Tâm trạng Nam Nam và Bắc Bắc rất vui, giống như đi du lịch vậy. Cả hai vừa bước xuống lầu đã phóng6ra ngoài như đôi chim nhỏ. “Ông nội, bà nội...” “Ôi, ôi!” Diệp Thiển Như vội vã ngồi xổm xuống đón bọn trẻ. Nếu đủ sức, bà còn muốn bể cả hai đứa lên. “Ai ui,5không được rồi. Bà nội ôm hai đứa không nổi, chỉ ôm được một đứa thôi.”
Cổ Nguyên ở phía sau thấy thế thì sốt ruột, luôn miệng dặn: “Bà đừng có cậy mạnh, coi chừng đánh3rơi cả hai đứa trẻ.” Bắc Bắc nói: “Ông nội, bà nội, cháu tự đi được, không cần ôm.”
Đợi Diệp Thiển Như bế Nam Nam lên, cậu bé mới nói: “Chỉ có heo con mới đòi ôm thôi.”
Nam Nam bật ra tiếng cười như chuông bạc, đáp: “Em chính là heo con đó. Em là heo con siêu cấp, siêu cấp dễ thương!”
Bắc Bắc lè lưỡi: “Lêu, không biết xấu hổ.”
Từ lúc Cố Thành Kiêu đưa báo cáo giám định cho hai ông bà xem, Diệp Thiến Như đã mời nhà thiết kế bố trí phòng riêng cho Nam Nam và Bắc Bắc ở Thành Để. Sân sau thì sửa thành sân chơi nhỏ có cầu trượt, nhà bóng, lâu đài mê cung. Tất cả đều là loại trẻ con yêu thích. Nhìn Diệp Thiên Như rõ ràng đã rất mệt nhưng mặt vẫn tươi cười, nô đùa với bọn trẻ, Lâm Thiển cảm thán: “Bọn nhỏ muốn gì được nấy, có muốn không thích ông bà nội cũng không được.” “Ba mẹ anh có ý bảo chúng ta về nhà tổ ở. Nhưng anh biết chắc chắn họ sẽ chiều hư bọn nhỏ nên kiên quyết không đồng ý. Em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để xảy ra chuyện đó đâu.”
“Vậy nhất định anh phải trông cho kỹ, chuyện này tôi không tiện nói.” “Ừ... Đi, chúng ta lên lầu xem.”
Thành Để vẫn là dáng vẻ khi xưa, nhưng đa phần người giúp việc trong nhà đã thay đổi. Ngoại trừ chú Niên và anh Trương ra, những người khác đều xa lạ. Cố Thành Kiêu quen đường quen lối đặt để, phân loại đồ đạc của Lâm Thiển vào đúng chỗ. Vốn dĩ đồ đạc của cô nên đặt tại đây mới đúng.
Lâm Thiển im lặng ngồi trước bàn trang điểm. Chỗ ở quen thuộc, căn phòng quen thuộc, con người quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, không ngờ năm năm sau cô lại trở về nơi này.
Khó có thể hình dung được cảm giác bấy giờ của cô. Không kinh ngạc, không vui mừng, cũng không quá bình lặng, thậm chí có một chút miễn cưỡng, khó tin.
Cô không ngừng an ủi bản thân. Chỉ cần bọn trẻ vui vẻ, sống tốt, thì cô có ra sao cũng được.
“Đã sắp xếp xong rồi, còn thiếu thứ gì nữa không? Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?” “Không cần.”
Cố Thành Kiêu đi đến sau lưng, dịu dàng bóp vai cho cô: “Bây giờ đã trở về Thành Để, em không cần phải lo lắng không ai chăm sóc con cái. Ba mẹ và bà nội đều ở đây, còn có nhiều người giúp việc như vậy, chẳng cần em bận tâm điều gì. Sau này, chúng ta... vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống của hai người.” Cố Thành Kiêu ngắm Lâm Thiển trong gương. Cô không hề phản ứng, thậm chí thái độ còn có vẻ lạnh nhạt. “Em suy nghĩ gì vậy?” Tay anh chạm lên cằm cô, dùng ngón tay nâng nhẹ lên: “Nhìn em có vẻ không vui...” “Tôi ấy à, ha ha...” Nụ cười Lâm Thiển cất chứa nỗi đắng cay. Cô lắc đầu, hi vọng anh đừng hỏi lại nữa. Anh vĩnh viễn sẽ không biết, sau khi hay tin anh qua đời, cô đã rơi biết bao nước mắt ngay tại căn phòng này. Cố Thành Kiêu kéo ngăn bàn trang điểm, mở hộp trang sức ra: “Đây đều là đồ đạc của em.” Lâm Thiển củi đầu nhìn. Đã từng có lúc cô ngồi tại vị trí này, lòng đau như cắt, mất hết dũng khí. Đến giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong hộp trang sức có bốn chiếc nhẫn. Một cặp nhẫn kim cương cầu hôn kiểu nam nữ, mỗi người một chiếc. Một cặp nhẫn kim cương kết hôn, mỗi viên đều được lau chùi đến sáng chói. “Em muốn đeo cái nào? Anh đeo giúp em nhé?”
“Không.” Lâm Thiển gạt phắt đi, vô cùng dứt khoát, giống như không phải đeo cho cô một chiếc nhẫn mà là đeo cho cô một trái bom. Cố Thành Kiêu: “...”
Sau đó, hai người rơi vào trạng thái lúng túng kỳ quặc. Từ đầu đến cuối, Lâm Thiên chưa hề thật sự vui vẻ. Rốt cuộc Cố Thành Kiêu cũng cảm nhận được ngăn cách giữa bọn họ. _ “Thím và chú Hai tái hợp là vì con cái sao?”
_ “Đúng vậy, do anh ấy hổ thẹn trong lòng thôi. Nếu tôi không có con, mẹ anh ấy đã sắp xếp một cô gái môn đăng hộ đối cho anh từ lâu rồi.”
“Cũng không thể nói vậy được, tình cảm của chú Hai đối với thím là thật.”
_ “Thật thật giả giả, ai mà biết được. Vợ chồng làm bạn hai mươi năm cũng có thể trở mặt thành thù, tình yêu là thứ dễ mất giá nhất, còn khó tin hơn cả tiền.” Trong đầu Cố Thành Kiêu không ngừng vang lên câu nói của cô và Sở Mặc Phong. Bắt đầu từ lúc nào cô thà thổ lộ tâm sự với Sở Mặc Phong, cũng không muốn nói thật với anh? Bốn năm anh không có ở đây, cô và Sở Mặc Phong đều ở Mỹ. Bọn họ có thường xuyên gặp nhau hay không?
Vừa nghĩ tới chuyện này, đột nhiên trong lòng Cố Thành Kiêu như có một cái dằm. Anh hoài nghi, nhưng lại ghét mình hoài nghi như vậy.
Thật lâu sau anh mới thở dài, ngượng ngập nói: “Vậy... em nghỉ ngơi một chút... Anh xuống lầu xem thử...”
“Được.”
Bọn trẻ đã bắt đầu chơi đùa.
Vốn phòng chính ở tầng trệt là một phòng giải trí, Cố Thành Kiêu có ý cải tạo lại thành phòng vui chơi trong nhà. Nhưng Diệp Thiến Như không hài lòng, bà bảo không thể nhốt trẻ con chơi trong nhà được, phải phơi nắng nhiều mới tốt.
Thế là ba vị trưởng bối nhà họ Cố thống nhất ý kiến, xây một sân chơi nhỏ giữa tòa nhà chính là tòa nhà phụ ở Thành Để.
Bên cạnh sân chơi là bể bơi, vì vậy Bắc Bắc và Nam Nam càng thêm thích thú. “Bà nội, cháu có thể rủ bạn tới chơi chung không?” “Đương nhiên là được rồi.” “Bà nội, cháu có thể xuống nước chơi không?” “Chuyện này không được, phải biết bơi rồi mới được xuống nước.”
“Bà nội, cháu muốn học bơi.”
“Được rồi, bà nội tìm thầy dạy các cháu, nghỉ hè thì học bơi ở nhà nhé.” “Bà nội, bà chơi cầu trượt với cháu được không?”
Diệp Thiến Như vừa nghe đã lắc đầu lia lịa: “Nam Nam, bà nội không thể đi lên cầu trượt được.”
Nam Nam ngồi trên đỉnh cầu trượt, đung đưa bàn chân: “Cháu xuống dưới kéo bà lên nhé?”
Diệp Thiến Như vừa cười vừa lắc đầu: “Không không không, cho dù bà nội có lên thì cũng không trượt xuống được. Bà nội không dám.” “Bà nội, bà nhát hả?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Ha ha ha ha, bà nội thật nhát gan, cháu còn không sợ nữa. Bà nội nhìn cháu nè, cháu trượt cho bà xem.”
“Ừ, cháu cẩn thận một chút, cẩn thận một chút...” Tháng Sáu, mặt trời gay gắt. Bình thường Diệp Thiển Như rất xem trọng việc dưỡng da, dù cho có phơi nắng cũng phải cách lớp thủy tinh. Nhưng bây giờ, bà không chê mệt không che nắng, cứ để đầu trần chơi đùa với cháu trai cháu gái ngay ngoài trời.
Cổ Nguyên cũng vậy, ông tự điều khiển xe lăn, nhích tới nhích lui trên mặt cỏ gồ ghề. Bọn trẻ chạy tới chạy lui ở lâu đài phía xa, dù mắt ông bị viễn nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hết. “Cẩn thận một chút... Chạy chậm thôi, coi chừng bị ngã...” Lúc Cố Thành Kiêu xuống lầu đã nhìn thấy một cảnh như vậy.
Anh mang bọn trẻ trở về cho ba mình, còn ba mình thì đảo ngược lại thành bạn trẻ.