*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong lòng mỗi người đều có giấc mộng anh hùng, đặc biệt là các thanh niên nhiệt huyết, ai nấy cũng đều rất sùng bái Cố Thành Kiêu. Triệu Húc Nghiêu cũng giống vậy.
Gặp anh hùng thần tượng trong lòng, anh lập tức quên mất ngôn ngữ.
Lâm Thiển lặng lẽ thở dài một hơi, cô đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Cố Thành Kiêu từ lâu. Vậy là cô ra vẻ tự nhiên thoải mái kéo cánh tay anh, thân mật áp sát người, giới thiệu: “Anh ấy là Cố Thành Kiêu, là ba bọn nhỏ, cũng là chồng em... Còn đây là bạn em, tên là Triệu Húc Nghiêu. Anh ấy là em trai của hiệu trưởng, đã giúp em không ít trong việc tìm lớp năng khiếu lần này.”
Cố Thành Kiêu nhìn Triệu Húc Nghiêu,2Triệu Húc Nghiêu cảm giác như có một luồng áp lực đánh úp tới. Quả nhiên khí thế hùng mạnh, chỉ cần một ánh mắt đã đủ nghiền nát sự tự tin của anh.
“Xin chào cổ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” “Xin chào, cảm ơn cậu đã giúp đỡ vợ tôi.”
Hai người bắt tay hữu nghị, Triệu Húc Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt. Vì Cố Thành Kiêu bắt tay hơi mạnh nên anh ta có cảm giác như đang bị tra tấn. “Không cần cảm ơn, giữa bạn bè với nhau hơn là nên giúp đỡ rồi. Huống chi đối với tôi đó chỉ là chuyện nhỏ.”
Lâm Thiển thầm xấu hổ, vội chuyển đề tài. Cô kéo tay Cố Thành Kiêu: “Chúng ta đi đón con thôi, sắp tới giờ rồi. Triệu Húc Nghiêu, lần5sau gặp.” Triệu Húc Nghiêu vẫy tay nói lời tạm biệt: “Được, hẹn gặp lại.” Lâm Thiển đan mười ngón tay với Cố Thành Kiêu để kéo anh lên lầu. Vì mười đầu ngón tay này mà ngọn lửa ngầm trong lòng Cố Thành Kiêu từ từ bị dập tắt.
Còn chưa tới giờ tan học, nhóm phụ huynh đều đang chờ ở hành lang.
Đa số những phụ huynh đi đón trẻ đều là ông bà nội. Đột nhiên có một đôi vợ chồng trẻ dáng vẻ vô cùng xuất chúng xuất hiện ở đây liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thiển siết chặt tay anh, hỏi nhỏ: “Anh xem anh đi, từ bé gái tám tuổi đến phụ nữ tám mươi đều thích nhìn anh. Em có nên cấm anh ra cửa hay không đây?”
Đuôi lông6mày Cố Thành Kiêu nhướng lên. Câu này chẳng khác gì đang thổi phồng anh, thật ngại quá!
“Anh thật quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào em cũng phải đối mặt với vấn đề anh sẽ ngoại tình hay không. Cho dù anh không có ý gì, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta có ý với anh. Lỡ như có chị gái nào đó xuất sắc lọt vào mắt anh, hai người vừa gặp đã dính, vậy chẳng phải em chỉ còn nước khác thôi sao?” Cố Thành Kiêu biết cô nói vậy là vì muốn trấn an cơn ghen của anh, âm thầm dỗ anh vui. Nếu vậy anh đành phải nhận tấm lòng này thôi. Lâm Thiên nhìn anh, dỗ anh, khen anh, còn chọc anh vui.
Cố Thành Kiêu nhìn vào đôi mắt biết cười3của cô. Đôi mắt sáng ngời như chứa đựng tinh tú toàn vũ trụ, để anh chẳng thể nào nổi giận được. Anh hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc là anh đào hoa hay là em đào hoa hả? Chú Triệu, chú Sở, chú Lý, à đúng rồi, còn chủ cho thuê nhà nữa, đủ xếp thành một đội rồi đấy. Chuyện này là do Nam Nam kể hết, trẻ con không biết nói dối.”
“...” Lâm Thiển nghẹn họng, nhất thời nóng nảy, lập tức nói: “Phải đấy, số đào hoa của em không tệ. Nếu chỉ tính đào hoa trong nước thôi thì đúng là có thể xếp hàng từ cổng chính Thành Để đến Thiên An Môn luôn. Nhưng mà, dù hoa đào có nhiều thì em vẫn luôn giữ mình trong sạch, đủ chứng minh tình cảm8em dành cho anh sâu nặng cỡ nào. Anh phải mừng mới đúng.”
Cố Thành Kiêu nhịn không được nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, cười rất thật lòng. Anh là người không cười nói tùy tiện, thế nhưng những lời nói của cô vẫn có thể làm anh bật cười.
Anh vươn tay kéo Lâm Thiên đến gần mình, ôm vòng sau lưng cô, rồi đột nhiên áp sát người. Trong lúc cô chưa kịp phản ứng anh đã cắn nhẹ lên môi cô. Không phải hồn, mà là cắn, cắn thật. “Anh làm gì vậy?... Trước mặt bao nhiêu người, anh không biết xấu hổ hả?”
“Có sao? Đâu có ai đâu? Không không không, trong mắt anh chỉ thấy em thôi, không thấy ai khác.”
“...” Lâm Thiển nổi hết da gà da vịt. Xét về đẳng cấp, cô không phải đối thủ của anh, “Loại tỏ tình sến súa vậy mà anh nói thật trơn tru, có còn câu nào khác không hả?”
Cố Thành Kiêu bật thất không cần nghĩ: “Anh yêu em như chuột yêu gạo.” “Phụt!” Lâm Thiển phì cười.
“Anh là 9, em là 3, chia* em, vẫn là em.”
(*) Một trong những câu tỏ tình kinh điển của giới trẻ bên trung. Chữ “chia-R%” còn có nghĩa là “ngoại trừ”.9/3 = 3 - ngoại trừ em ra anh vẫn chỉ có em
Cố Thành Kiêu đột nhiên nghiêm mặt nói: “Này, trên mặt em có gì kìa?”
“Hả, có gì?”
“Có chút yêu em.”
“... Đủ rồi, anh xong chưa vậy?”
“Tình yêu của anh dành cho em mãi mãi bất tận” “...” Sắp phát điên mất! Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Lâm Thiên như trút được gánh nặng, nhưng lúc này Cố Thành Kiêu lại dán sát vào tai cô thì thầm: “Buổi tối làm mãi mãi bất tận.”
Lâm Thiển vừa nghe đã thấy nhũn cả chân.
Đón hai đứa bé, cả gia đình bốn người nắm tay nhau rời khỏi vườn trường. Cả nhà bốn người nhìn quá xuất sắc, đi trên đường khiến bao người hâm mộ.
Hà Mộ Tình hẹn Triệu Húc Nghiêu không thành, đành hẹn bạn thân ra uống nước tại quán cà phê bên cạnh vườn trường năng khiếu. Đúng lúc này cả nhà Cố Thành Kiêu đi ngang qua, cô ta nhìn mà mắt ửng đỏ. Lương Diệu Thần thấy vẻ mặt Hà Mộ Tình bất thường thì xoay đầu nhìn theo: “Đó không phải Cố Thành Kiêu sao, chị biết chú ấy à?” Hà Mộ Tình sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Em cũng biết à?” Lương Diệu Thần chột dạ, nói ngắn gọn: “À, ba của Cố Thành Kiêu và ông ngoại em là chiến hữu, trước đây gia đình ông ngoại và Cố Thành Kiêu đều ở cùng một khu nhà tập thể.”
“Vậy chắc quan hệ giữa em và nhà họ Cố rất thân thiết.”
“Không có, sau khi ông ngoại chuyển đến Hải Nam dưỡng lão thì hai nhà cũng cắt đứt liên hệ. Cho đến mấy năm trước, hai ông bà nhà họ Cổ đến ở tại Hải Nam, ông ngoại mới lui tới thường xuyên. Lúc em học lớp mười thì gặp Tư lệnh Cố, trước đó không lâu mới quen biết Cố Thành Kiêu, dựa theo vai vế em còn phải gọi chú ấy là chú.”
“Chị thì sao, sao chị quen chú ấy?” Lương Diệu Thần truy vấn.
Nói đến chuyện này, Hà Mộ Tình lại phát bực, giọng điệu cũng trở nên tàn nhẫn: “Nhà họ Cố tuyển giáo viên dạy vũ đạo tại nhà, điều kiện rất tốt, tiền lương cao gấp năm lần mấy chỗ khác, lại còn bao ăn bao ở. Chị bỏ qua cơ hội du học nước ngoài để nhận lời, và cũng đã được nhận vào làm.”
“Vậy chẳng phải chuyện tốt sao?” “Ai ngờ thiếu phu nhân nhà họ Cổ lại là một cái bình giấm chua. Vừa cảm thấy chị sẽ dụ dỗ chồng cô ta thì lập tức sa thải, trước sau lên lớp chưa tới mười ngày. Vậy mà chị còn bỏ qua cơ hội du học để được dạy tại nhà họ Cổ nữa chứ.”