*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hà Mộ Tình thở dài mấy lượt: “Ba cô ta giàu có, cô ta xuất thân là thiên kim tiểu thư ngậm thìa vàng, bình dân như chúng ta sao so sánh được. Dù có liều sống liều chết cũng chưa chắc có thể đứng trên cùng điểm đích, người ta vừa sinh ra đã đến điểm đích của cuộc đời rồi. Không có ba cô ta, Lâm Thiển vốn chẳng có thực lực, làm gì có cửa so sánh với chúng ta.”
Oán giận một hồi, hai người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bỗng nhiên Lương Diệu Thần nhớ đến chuyện gì đó, liền hỏi: “Đài truyền hình có hoạt động tuyển tài năng, hay là hai chị em mình hợp thành một đội đi thử không?2Nếu may mắn được công ty nào đó ký hợp đồng, chẳng phải có thể kiếm tiền rồi sao?” “Hả? Đài truyền hình nào, đáng tin không đấy?”
“Chắc chắn đáng tin, nhà sản xuất chương trình đã đến trường em tuyển người. Huấn luyện viên cho phép em đi thử rồi, nếu hợp lại thành một đội thì xác suất thành công sẽ lớn hơn. Hơn nữa giám khảo chương trình lại là đại minh tinh Phương Tiểu Hi đấy.”
“Được đấy, trước khi em đi thì báo cho chị biết, chị sẽ xin phép nghỉ.”
Lương Diệu Thần và Hà Mộ Tình đã quen biết nhau từ cuộc thi nhảy Aerobics từ sớm. Đáng lẽ hai người là đối thủ cạnh tranh nhưng đều là người yêu vũ đạo cho nên5trở thành bạn thân, thường xuyên liên lạc. Tuổi tác càng lớn, hai người không thể cứ tiếp tục nhảy Aerobics nữa. Bắt đầu từ khi vào đại học, Hà Mộ Tình đã chuyển trọng tâm sang vũ đạo, bây giờ đã có chút tiếng tăm trong giới. Mà Lương Diệu Thần cũng đang muốn theo gót cô ta.
Lương Diệu Thần mới vào năm nhất, còn mất ba bốn năm nữa mới ra trường. Nhưng Hà Mộ Tình đã tốt nghiệp, ước mơ của cô ta là có thể mở lớp học vũ đạo của riêng mình. Vì thế, cô ta cần tìm thêm cơ hội kiếm tiền.
Bảng quảng cáo lớn nhất trên tòa nhà chọc trời đang chiếu phát ngôn quảng cáo của Phương Tiểu Hi. Cô làm người6đại diện phát ngôn cho chương trình tuyển chọn “Cô gái quốc dân”, đang được bình chọn nảy lửa trên phạm vi toàn quốc. Hơn mười giờ tối, tại Giải trí Minh Nghiệp, phòng làm việc của Phương Tiểu Hi. Vừa mới kết thúc buổi chụp hình tạp chí, Phương Tiểu Hi ngồi xụi lơ trên sofa. Cô đã làm việc liên tục suốt ba mươi sáu tiếng. Sáng mai cô có chuyến bay sáu giờ sáng ra nước ngoài, năm giờ là phải ra cửa rồi.
“Chị không về đâu, chị ngủ ở đây. Ngày mai năm giờ xuất phát ra thẳng sân bay luôn.” Cô mệt đến không còn sức để nói. Trợ lý Mai Mai quan tâm nói: “Không được đâu Tiểu Hi, không nên ngủ ở công5ty. Chỗ này lúc nào cũng có người ra ra vào vào, không an toàn. Em và Đại Lực sẽ đưa chị về.”
“Chị không về, trên đường còn lãng phí cả tiếng đồng hồ. Không được, không thể phí phạm.” “Chị ngủ ở công ty sẽ bị cảm mất.” “Chị không nhúc nhích nổi nữa, buồn ngủ lắm rồi...” Cố Nam Hách đi tới. Mai Mai vừa định chào hỏi nhưng anh đã làm dấu “suyt” một cái ngăn lại. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh yêu, Cố Nam Hách cảm thấy đau lòng.
Anh không nói lời nào, bế thốc cô lên. “Á, này, này... Ông chủ Cổ, anh muốn ôm em đi đâu?” “Đến nhà anh ngủ, chỉ cách một con phố thôi.” “Hả? Vậy không3tốt lắm đâu.” Cố Nam Hách cúi đầu nhìn cô, ba phần thương tiếc, tức giận khiêu khích: “Sao, không dám hả?”
Phương Tiểu Hi chậm chạp chớp mắt: “Sao lại không dám, đi thì đi.” Nói xong cô dựa hẳn lên vai Cố Nam Hách, nói ngủ là ngủ.
Cố Nam Hách thoải mái ôm cô ra ngoài thang máy, rất nhiều người ở công ty đều nhìn thấy. Mai Mai háo sắc, cảm thán: “Oa, ông chủ đẹp trai quá, thật hi vọng hai người họ có thể đến với nhau.” Kỳ thực mọi người đều biết scandal truyền đi giữa Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi. Một người là tổng giám đốc bá đạo anh tuấn, một người là ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng, chỉ cần đứng bên nhau đã cho người ta cảm giác xứng đôi mười phần.
Cố Nam Hách là ông chủ và cũng là người quản lý của Phương Tiểu Hi. Bình thường bên ngoài có bất kỳ hoạt động gì, Cố Nam Hách đều đảm nhận vai trò làm thần hộ mệnh cho cô. Cho dù là kín đáo thì hai người vẫn thường bị đội chó săn chụp được các cử chỉ thân mật.
Nhưng cách giải quyết với tin đồn bên ngoài của họ đều rất thống nhất: Bọn họ chỉ là quan hệ cộng sự.
Hai người hợp tác đến nay đã năm năm. Giải trí Minh Nghiệp đã trở thành công ty quản lý lớn nhất trong nước, còn Phương Tiểu Hi cũng trở thành ngôi sao hạng A, vinh quang tột đỉnh. Cố Nam Hách bể cô đi thẳng, dù là đi vào thang máy hay băng qua đường anh cũng không bỏ cô xuống. Đến chung cư, anh ấn vân tay mở cửa. Phương Tiểu Hi mơ mơ màng màng hỏi: “Đến chưa?” “Ừ, đến rồi, em ngủ phòng anh hay sao?”
“Chẳng lẽ anh tính cho em ngủ sofa à?” Cố Nam Hách cười khẽ, ôm cô đi vào trong phòng.
Thật sự Phương Tiểu Hi không nhúc nhích nổi. Trước mặt Cố Nam Hách, cô càng tỏ vẻ lười nhác. “Này, em còn chưa tẩy trang.”
“Ừ, biết rồi.”
Cố Nam Hách thả cố lên giường, chỉ cởi lớp áo khoác ngoài ra. Anh vào phòng rửa tay tháo đồ này nọ, sau đó mới ngồi lên giường, cẩn thận lau chùi lớp trang điểm cho cô. Phương Tiểu Hi an tâm ngủ, chẳng hề lo lắng tí nào. Cô tin tưởng trăm phần trăm vào Cố Nam Hách. Cố Nam Hách cúi đầu, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cô. Có thể nói, đây là khuôn mặt hoàn mỹ đến thần cũng phải ghen tị. Ngũ quan không có một chút khuyết điểm, làn da không tì vết, cô sinh ra là dùng mặt để kiểm cơm. Cô chính là một ngôi sao bẩm sinh.
Anh tự hào vì đã khai phá ra khối ngọc thô này, do đó cũng vô cùng trân trọng. Anh không muốn cô tham gia các loại tiệc tùng. Trừ diễn xuất và chụp hình, anh không để bất cứ việc gì quấy nhiễu đến Phương Tiểu Hi. Anh muốn duy trì sự hồn nhiên, hoạt bát vốn có của cô. Đã vô số lần Cố Nam Hách tự nhủ, vì sự phát triển của công ty, Phương Tiểu Hi càng nổi tiếng thì công ty càng kiếm nhiều tiền. Nhưng mỗi khi hai người bên nhau, anh đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn có nhiều hơn vài lần.
Anh biết thật ra anh thích cô.
Có nhiều lần anh muốn chọc thủng lớp voan mỏng giữa hai người. Nhưng lỡ như bọn họ không thể đi cùng nhau đến cuối cùng thì sao? Từ bạn bè trở thành người yêu rất dễ, nhưng từ người yêu trở về bạn bè thì rất khó. Nếu hai người làm người yêu không thành, vậy chẳng lẽ ngay cả công việc cũng bỏ luôn sao, thế thì mất nhiều hơn được.
Nói cho cùng anh cũng là một thương nhân. Mà thương nhân sẽ luôn cân nhắc lợi và hại trước tiên. Anh không thể cân nhắc giữa lợi và hại, cho nên vẫn luôn đứng im bất động.