*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhóm nhạc nữ này do một tay Minh Nghiệp đào tạo nên, từ khi mới thi tuyển cho đến khi lập nhóm đều nhận được nhiều sự chú ý.
Nhưng khiến người ta ngạc nhiên đó là, Lương Diệu Thần, người nổi tiếng nhất trong nhóm, cũng là người lên bảng hot search nhiều nhất trong lúc thi tuyển, lại lọt ra khỏi danh sách top hai mươi hot search. Trong ký túc xá của nhóm, tất cả mọi người đã ra sân bay vào sáng sớm nay, chỉ còn Lương Diệu Thần và Hà Mộ Tình vẫn ở lại ký túc. Hôm qua cả nhóm đi diễn suốt đêm, khi trở về ký túc đã là ba giờ sáng. Sáng nay phải lên máy bay lúc bảy giờ để đến thành phố khác quay chương trình truyền hình tạp kỹ.2Quay xong bọn họ lại phải lên máy bay để bay đến thành phổ thứ ba, làm việc không ngừng nghỉ. Gần như các cô chẳng có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả thời gian ngủ cũng ít đến thương cảm. Đây chính là cái giá của sự nổi tiếng. Lương Diệu Thần mặc đồ ngủ ngồi trên giường, ngủ gà ngủ gật, mệt mỏi chết người, nhưng lại không ngủ được, là tức đến nỗi không ngủ được.
Hà Mộ Tình pha một bình trà dưỡng sinh, rót cho mình và Lương Diệu Thần mỗi người một ly. “Đừng khóc nữa, lại đây uống tách trà đi.” Lương Diệu Thần bướng bỉnh quay đi chỗ khác, lau khô nước mắt mới quay lại, “Cảm ơn.” “Mấy em kia đều đi quay chương trình cả rồi, chị là do sức khỏe5không cho phép, còn em, sao cũng không đi vậy?” Nhắc lại chuyện này, Lương Diệu Thần nghiến răng kèn kẹt, chặt đến nỗi hai bên má gồ lên. “Có chuyện gì thế?” Hà Mộ Tình lo lắng hỏi, “Diệu Diệu, chị luôn xem em như em gái, không thể thấy em chịu uất ức, sao thế hả? Nói cho chị biết đi.” Lương Diệu Thần cắn môi, cắn đến nỗi rớm máu, nước mắt lại tràn ra vành mi. Hà Mộ Tình càng sốt ruột hơn, hỏi tới: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm qua vừa mới chính thức thành nhóm, chị là vì không khỏe nên mới đành nghỉ ngơi, tại sao em không chạy show với mọi người?”
Lương Diệu Thần khẽ hít mũi, không kìm được mà khóc nức nở.
“Vậy còn ngày mai? Chị chỉ nghỉ6ngơi hôm nay thôi, sang ngày mai sẽ chạy show cùng mọi người. Quản lý Lý bảo sau này ngày nào chúng ta cũng có show, em thì sao? Ngày mai có đi theo bọn chị không?”
Lương Diệu Thần lắc đầu khóc lóc, “Chị Mai Mai bảo em nghỉ ngơi ba tháng.”
“Cái gì... là sao?” Hà Mộ Tình kinh ngạc, “Mới ra mắt thôi mà, sao lại bảo nghỉ ngơi ba tháng? Vậy quản lý Lý nói thế nào?” “Chị Mai Mai nói thẳng trước mặt ông chủ và quản lý Lý, không ai phản đối cả.” “... Diệu Diệu, ba tháng cơ đấy, không được, ba tháng sau còn ai nhớ em chứ?” Lương Diệu Thần càng khóc dữ dội hơn. Cô ta biết điều đó chứ, khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay, nghỉ ba tháng5thì những cố gắng trước đó đều uổng phí cả sao? Nếu không có hoạt động này thì cô ta vẫn còn là “Nữ thần aerobic” ở trường, nhưng qua lần này mà cô ta ảo não trở về trường, chẳng phải sẽ bị mọi người cười thổi mũi sao?
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của Lương Diệu Thần, trên mặt của Hà Mộ Tình lóe lên tia mừng thầm trong giây lát, nhưng cô ta nhanh chóng đổi lại vẻ mặt vừa lo lắng vừa sốt ruột, “Rốt cuộc hôm qua sau khi đưa chị đến bác sĩ thì đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Lương Diệu Thần cũng thả lỏng, vừa khóc vừa kể lại chuyện xung đột trong hậu trường sau khi kết thúc tiết mục biểu diễn.
“Em thừa nhận là em ngạo mạn, tự cho bây giờ3mình đang nổi tiếng nên cố ý gây sự. Nhưng mà chị Tình à, Lâm Thiển quá khinh thường chị, thấy cô ta là em ngứa mắt. Em chỉ muốn giúp chị xả cơn tức này thôi.” “...” Hà Mộ Tình có ba giây lỡ lời, vừa nhớ lại, đúng là ả đã từng hùa theo Diệu Diệu, bảo rằng Lâm Thiển xem cô ta là người thứ ba mà hại cô ta mất việc. “Diệu Diệu, em hồ đồ quá rồi! Em không biết cô ta là Cổ phu nhân sao, sao em lại dám gây sự với người nhà họ Cổ cơ chứ? Hơn nữa, cô ta còn là chị dâu của ông chủ em, bọn họ là người một nhà. Ai không chọc em lại đi chọc Lâm Thiển.”
“Vậy bây giờ em có hối hận cũng vô ích thôi. Hiện giờ công ty muốn đóng băng" em ba tháng, còn bảo em ngậm miệng. Chị Tình, em phải làm gì đây?” Nói rồi, Lương Diệu Thần đau lòng khóc lớn. Trong ba tháng đầu ra mắt, đó là lúc nhóm nhạc nổi tiếng nhất. Có được nhiều show hay không, nhiều cơ hội lộ diện hay không đều nhờ vào ba tháng này.
Mà cô ta lại bị “đóng băng” ba tháng. Hà Mộ Tình an ủi: “Diệu Diệu à, chị sẽ tìm cơ hội để cầu xin quản lý Lý. Em đừng khóc nữa, quản lý Lý xem trọng em nhất, nhất định sẽ không bỏ mặc em đâu.”
“Vâng...”
“Hãy nhớ lại những tháng ngày tập luyện khổ cực từ bé của chúng ta, nhớ lại lúc những khó khăn khi chúng ta tranh tài, em tuyệt đối không được bỏ cuộc. Bây giờ đúng là chúng ta chẳng là gì, vậy nên mới bị Lâm Thiển khinh thường. Nhưng, chúng ta sẽ không yêu thế cả đời như vậy, sau này sẽ có ngày nào đó chúng ta tính món nợ này với cô ta.”
Lương Diệu Thần gật mạnh, mấy câu nói của Hà Mộ Tình đã chạm vào lòng cô ta.
Một bên khác, Lâm Thiển đang dẫn Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du đến studio của Thẩm Tân Dĩnh. “Hắt xì, hắt xì, hắt xì!” Lâm Thiển chợt nhảy mũi ba cái liên tiếp. Cô nào biết mình đang bị bôi nhọ cơ chứ. “Nhất định là có ai đó đang lén mắng tôi.” Cô nói đùa. Tống Cảnh Du pha trò chỉnh lại cô, “Không đâu, chắc chắn là lão Đại đang nhớ đến chị liên tục ba lần đấy.”
Lâm Thiển lắc đầu, thẳng thắn nói: “Trước đây không gặp thường xuyên thì nói vậy tôi còn tin. Bây giờ ngày nào cũng gặp đến phát ngấy mà còn nói thế, vậy thì ha ha nhé.”
Ngụy Nam: “Chị dâu, chị nói vậy không sợ chúng tôi mách lẻo với lão Đại sao?”
Lâm Thiển: “Không sợ, dù gì anh ấy cũng sẽ không đánh tôi. Trước mặt các anh, anh ấy là lão Đại, còn ở trước mặt tôi là mèo con ha ha ha.”
Ngụy Nam chợt cảm thấy mình bị ép ăn một bữa thức ăn chó, là do anh ta tự chuốc lấy mà thôi. Tống Cảnh Du cũng cười hùa theo, vỗ vai Ngụy Nam để an ủi, “Chị dâu à, Ngụy Tử vẫn còn độc thân, không hiểu mấy chuyện này đâu, ha ha ha...” Ngụy Nam là một chàng trai cục mịch vùng Đông Bắc, bị trêu đến nỗi vừa giận vừa thẹn, “Chỉ biết bắt nạt cẩu độc thân thôi!” Lâm Thiển ngưng cười, hỏi nghiêm túc: “Có phải anh Ngụy còn lớn hơn cả Cố Thành Kiêu không?” Hự, chị dâu à, chị biết đâm vào chỗ đau của tôi thật.
“Lớn hơn có ba ngày thôi!” Ngụy Nam cố ý nhấn mạnh. “Vậy năm nay cũng 36 rồi, sao vẫn ế vậy?” “... Tôi cũng muốn biết đây.”
“Vậy anh có vừa ý cô nào trong công ty bọn tôi không?” Lâm Thiển bắt đầu làm bà mối. Trước đây lúc còn đi học đã giới thiệu bạn học cho họ, ghép đổi thành công Phạn Phạn với Tiểu Cao Tử, mà Tiểu Cao Tử là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ. Còn Ngụy Nam bây giờ đã chính thức trở thành trai già còn sót lại trong đám, nhất định phải giải quyết ngay cho anh ta. Ngụy Nam hơi xấu hổ, Tống Cảnh Du nói trước: “Mau giới thiệu cho anh ấy một cô đi chị dâu. Trong mấy anh em bọn tôi chỉ còn mình anh ấy độc thân thôi.”
Lâm Thiển gật đầu, “Theo tôi được biết thì trong công ty bọn tôi có Tĩnh Tĩnh, Tiểu Na, Trịnh Khiết vẫn chưa có bạn trai. Anh Ngụy à, anh có thích ai không? Tôi sẽ giúp anh.”
Ngụy Nam ngượng ngùng đỏ mặt, “Này, làm việc trước đã, đi thôi.” “Được, lát nữa nói tiếp.”
Truyện đang hot
VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀIMỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất
VIETWRITER.COM