Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 567



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1967

Mà Niên Kỳ Nghiên là trợ lý, lại càng lực bất tòng tâm. Cũng may mà bây giờ Thẩm Tân Dĩnh vô cùng nổi tiếng, rất nhiều phát ngôn quảng cáo và kịch bản phim điện ảnh là tự mình đến cửa. Nhưng, không tiến ắt lùi, nếu studio không có hoạt động, vậy sau khi độ nổi tiếng của Thẩm Tân Dĩnh tiêu tán thì cô ta sẽ dần “chìm lỉm”. Mà Thẩm Tân Dĩnh “chìm lỉm” thì hai người bọn họ cũng sẽ “chìm” theo.

Cho nên, bây giờ Hà Tuấn và Niên Kỳ Nghiên đang tìm viện binh khắp nơi.

“Lâm tổng, máy hoạt động của quý công ty đều cực kỳ xuất sắc. Tôi ở Minh Nghiệp mấy năm, quý công ty tổ chức sự kiện còn tốt hơn so với Cổ Nghiệp nữa.”

Lâm Thiển lắc đầu, “Không dám, không dám. Công ty nhỏ của2chúng tôi không thể nào so sánh với tập đoàn Cố Nghiệp được. Có câu “Mỗi người đều có phương hướng nghiên cứu năng lực học hành khác nhau, nếu bảo tôi lập kế hoạch cho hội nghị đàm phán nghiêm túc, vậy chúng tôi không thể so sánh với Cổ Nghiệp rồi.” “Lâm tổng khiêm tốn quá thôi. Tôi phải nói là ê-kíp của cô rất có sáng tạo, các cô tổ chức sự kiện rất thích hợp với ngành giải trí hiện nay.”

“Ha ha, cảm ơn cảm ơn, hay là chúng ta bàn chuyện chính đi.”

“Được.”

Lâm Thiển giới thiệu: “Hai anh chàng đẹp trai này là trợ lý của tôi, cũng là người phụ trách tổ ba. Tổ trưởng Ngụy Nam, tổ phó Tổng Cảnh Du, sau này cô có ý tưởng gì thì cứ nói với tổ trưởng Ngụy Nam, bọn họ sẽ thiết5kế riêng cho hoạt động mà cô cần.”

Lâm Thiển nháy mắt với Ngụy Nam, hồi lâu sau, cuối cùng anh ta mới nhận thức được, lấy danh thiếp ra, kính cẩn giao cho Niên Kỳ Nghiên, “Cô Niên, hoan nghênh gọi điện bất cứ lúc nào.” Niên Kỳ Nghiên nhận lấy danh thiếp, “Được, vậy sau này phải làm phiền Ngụy tiên sinh và Tổng tiên sinh nhiều rồi.” Lần đầu gặp gỡ, chủ yếu toàn nói chuyện công việc.

Niên Kỳ Nghiên này trong bình dị gần gũi, nhưng thật ra vô cùng khôn khéo. Cô ta nhìn Ngụy Nam, rồi lại nhìn Tổng Cảnh Du, cười hỏi: “Sao trước đây chưa từng gặp hai người nhỉ?”

Ngụy Nam: “...” Trước đây chưa từng gặp, sau này sẽ được gặp thường xuyên. Tống Cảnh Du cũng sững người, tính để phòng cao vậy sao?

“Cô chưa từng gặp bọn6họ hả?” Lâm Thiển nói một cách tự nhiên, “Vậy là cô chưa gặp nhiều người trong công ty chúng tôi rồi. Tôi đặc biệt tìm hai anh chàng đẹp trai này đến đây để bàn bạc với cô đấy, phục vụ cho studio của đại minh tinh thì nhan sắc cũng vô cùng quan trọng mà, đúng không?” Niên Kỳ Nghiên mỉm cười, “Cô nói đúng lắm.”

Lần gặp mặt này suôn sẻ hơn trong tưởng tượng nhiều.

Ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ mà Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du đã tìm ra hình thức hoạt động trong studio của Thẩm Tân Dĩnh. Đây là một studio nhỏ, Hà Tuấn và Niên Kỳ Nghiên vừa là lãnh đạo, vừa là nhân viên, còn có hai sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mới được thuê, lại lịch bình thường, chẳng hề có chút thành tích nào.

Cộng5luôn Thẩm Tân Dĩnh và phòng tài vụ, thì studio này có hết thảy sáu người.

Theo tin báo về tổng bộ của Đội đặc nhiệm Dã Lang, Cố Thành Kiêu càng chắc chắn một điều Kim Trang Sùng đang lợi dụng studio của Thẩm Tân Dĩnh để rửa tiền. Tháng cuối cùng của năm, có nhà vui vẻ, có nhà ưu sầu. Sau khi quay phim xong, Phương Tiểu Hi chỉ nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại vào một đoàn làm phim mới. Quảng cáo của Thẩm Tân Dĩnh lần lượt được chiếu trên toàn quốc, độ nổi tiếng ngang bằng với Phương Tiểu Hi. Còn Lương Diệu Thần vừa mới ra mắt đã nằm trong thời hạn “đóng băng”.

Lương Diệu Thần bí mật về trường vào ngày hôm sau. Cô ta chỉ có thể theo dõi động thái của “Thiếu nữ Ngân Hà” trên mạng. Trong3sân trường, cô ta dùng khăn choàng cổ to trùm kín hết mặt mày, thỉnh thoảng có vài sinh viên đi ngang qua nhìn cô ta với ánh mắt khác thường. “Đó là Lương Diệu Thần sao?”

“Là cô ta đó, ngoài cô ta ra thì chẳng có ai trùm kín mít thể cả.” “Đến mức đó sao, chẳng lẽ sợ chúng ta đuổi theo xin chữ ký à? Cô ta suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lương Diệu Thần nghe xong, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cô ta lại không thể bịt miệng người ta. “Dạo này nhóm “Thiếu nữ Ngân Hà rất nổi tiếng, đâu đâu cũng đăng tin về họ.”. “Chứ sao, con cưng của Minh Nghiệp mà, là trời chọn ra, tài nguyên phong phú, sao không nổi cho được.” “Tớ thích đàn chị nhất, trưởng thành chững chạc, vừa nhìn là biết xuất thân từ đại học B chúng ta.”

“Ừm, đàn chị đúng là giải thật, nhảy đẹp, cũng có thực lực nhất. Hi vọng công ty sẽ lăng xê chị ấy nhiều hơn.” Lương Diệu Thần bước nhanh hơn, không muốn nghe những lời lung tung này. Vào lớp học, cô ta tìm một chỗ tầm thường và vắng vẻ nhất để ngồi. Vừa ngồi xuống cô ta đã gục đầu xuống bàn nhắn tin WeChat cho Hà Mộ Tình Nhưng, sau khi gửi đi thì chẳng có hồi âm, giống như đá chìm dưới đáy biển vậy.

“Chị Tình, quản lý Lý nói sao rồi? Em rất muốn cố gắng cùng các chị.”

Khi Hà Mộ Tình trả lời lại thì đã là sáng hôm sau. Cô ta nhắn “Xin lỗi, bây giờ chị mới cầm tới điện thoại, vừa quay xong chương trình tạp kỹ "24h” Lương Diệu Thần ghen tỵ đỏ mắt, chương trình “24h” chẳng phải là chương trình ngăn cản hành động của người áo đen hiện đang rất hot đó sao? Trước đây cô ta cũng rất thích xem, mùa nào cũng theo dõi, vốn dĩ cô ta đã có thể tham gia. _ “Chị vẫn chưa gặp quản lý Lý, xin lỗi Diệu Diệu. Chị thật sự buồn ngủ quá rồi, bọn chị vẫn đang trên xe buýt, ngủ một chút còn phải đi gặp fans nữa.”

_ “Vâng, em biết rồi ạ.”.

Lương Diệu Thần đọc lại nội dung tin nhắn, không kìm được mà bật khóc. Bọn họ đều đang bận rộn, đều đang ở trước ống kính, đều đang thành công, chỉ có cô ta là bị ghẻ lạnh. “Không được, mình tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết!” Lương Diệu Thần nói như thể thốt. Nói xong, cô ta lập tức sửa soạn ăn diện, chuẩn bị sang nhà tổ của nhà họ Cố một chuyến. Nhà tổ của nhà họ Cố. Nam Nam và Bắc Bắc đang nghỉ đông nên đều ở đây. Tòa nhà rộng lớn vốn vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt. Phòng khách lớn trở thành sân chơi của bọn trẻ, khắp phòng tràn ngập tiếng nói cười. Cổ Nguyên ngồi trên ghế sofa, tươi cười rạng rỡ xem phim hoạt hình với cháu trai cháu gái. Diệp Thiên Như thì chuyên tâm chuẩn bị trái cây và bánh ngọt cho bọn nhỏ, chốc chốc lại đút cho hai đứa ăn, chốc chốc thì lau mồ hôi sau lưng cho hai đứa, vô cùng tỉ mỉ chu đáo. Lúc Lương Diệu Thần đến nơi chính là nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc ấy cô ta đã nghĩ thầm: Hèn gì hai ông bà Cổ lại đột nhiên chấp nhận Lâm Thiển, cô ta sinh cho nhà họ Cố hai bảo bối xinh xắn thế này cơ mà, hai ông bà có thể không chấp nhận mẹ ruột của chúng sao?! Lâm Thiển đúng là biết sinh mà!

Quản gia đã thông báo qua, Diệp Thiến Như thấy cô ta đến thì nhiệt tình mời mọc: “Diệu Diệu, mau vào đây ngồi này, Nam Nam Bắc Bắc, đây là chị Diệu Diệu, mau chào chị đi nào.”

Nam Nam và Bắc Bắc không hẹn mà cùng đồng thanh: “Chào chị Diệu Diệu ạ.” Lương Diệu Thần hơi ngại ngùng, “Chào hai đứa, ông bà Cổ, cháu có quấy rầy hai người không ạ?” “Không hề không hề, Diệu Diệu à, đã đến đây rồi thì hôm nay ở lại ăn cơm với bà nhé, ăn xong bà sẽ bảo tài xế đưa cháu về trường.”

“Vậy không hay lắm đâu ạ.” “Sao lại không chứ, bà đã hứa với mẹ cháu là phải chăm sóc cháu thật tốt. Khi ông bà ở Hải Nam may mà có gia đình cháu chiểu cổ, bây giờ về thành phố B rồi, ông bà chăm sóc cháu là chuyện nên làm mà.”

“Vậy cũng được, cháu cảm ơn ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.