Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 575



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâm tổng thật khách khí.” “Đừng gọi Lâm tổng, nghe có vẻ xa cách quá, cô gọi tên tôi đi.” “Vậy cô cũng đừng gọi tôi là cô Niên này cô Niên nọ nữa. Chúng ta gọi tên nhau đi, Lâm Thiển.” “Được, được, vậy bây giờ tôi qua đấy tìm cô nhé.” “Được, đến đi.” Studio Thẩm Tân Dĩnh vừa mới thành lập, chế độ quy định có cũng như không. Nhân viên ở tỉnh thành khác đã về quê từ lâu, chỉ còn lại các nhân viên ở tại thành phố như Niên Kỳ Nghiên ở lại làm việc mà thôi. Vì là ngày cuối cùng đi làm cho nên tất cả mọi người đều không tập trung. Lâm Thiển mang theo một ít bánh ngọt xinh xắn tới. Nơi này vắng vẻ hơn so với cô tưởng tượng,2bánh ngọt thừa lại rất nhiều.

Lâm Thiển, đến phòng làm việc của tôi đi.” Niên Kỳ Nghiên tựa cửa vẫy tay với cô. Lâm Thiển gật đầu một cái, “Mọi người cứ ăn thỏa thích, tôi mua nhiều lắm, ăn không hết lại lãng phí.”

“Vâng, cảm ơn Lâm tổng.” Lâm Thiển vẫy tay chào tạm biệt với những người khác rồi theo Niên Kỳ Nghiên vào phòng làm việc. “Ngồi đi, cô uống gì?” “Không, không, không. Tôi uống no rồi, không uống nữa.” Lâm Thiển lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi xách ra: “Đây, tặng cô.” Hộp quà càng nhỏ, giá trị càng cao. Niên Kỳ Nghiên tò mò nhận lấy rồi mở ra nhìn. Đây là một lọ nước hoa, hơn nữa giá cả nhãn hiệu không hề rẻ, nhỏ mà quý.

Niên Kỳ Nghiên rất vui, cười6nói: “Cô khách sáo quá rồi, phần lớn quà các công ty khác tặng đều là hàng siêu thị. Cô tặng tôi nước hoa đắt vậy, sao tôi dám mặt dày nhận lấy chứ?”

“Cô không chỉ là khách hàng quen, mà còn là bạn bè thân thiết của tôi. Từ lúc còn ở Minh Nghiệp đến giờ, nhờ mọi người giúp đỡ nên tôi mới có ngày hôm nay. Cô nhận đi, đây chỉ là một chút tâm ý nho nhỏ của tôi thôi.” “Nếu vậy thì cảm ơn cô.”

“Cô có muốn thử một chút không? Mùi thơm này rất dễ chịu, hơn nữa lúc làm việc còn có thể nâng cao tinh thần, lúc hẹn hò thì có thể tăng sức hấp dẫn của phái nữ.” “Ghê gớm vậy sao?” “Đúng vậy, tôi đã dùng thử rồi, là đồ tốt0nên mới dám tặng đấy, để tôi giúp cô.”

Nói xong, Lâm Thiển lấy nước hoa ra, phun nhẹ một ít. “Thế nào?”

Niên Kỳ Nghiên hít sâu một hơi. Mùi thơm nhàn nhạt xông lên mũi, tinh thần lập tức sảng khoái, vô cùng thoải mái, “Ừm, mùi hương thoang thoảng, không quá nồng, tôi rất thích, cảm ơn.”

Lâm Thiên nhìn quanh bốn phía. Phòng làm việc của Niên Kỳ Nghiên còn nhỏ hơn phòng làm việc của cô, ngồi trong này rất ngột ngạt. Cô có nghe phòng làm việc của Niên Kỳ Nghiên ở Minh Nghiệp rộng hơn hai mươi mét vuông, bây giờ đổi thành nơi bé tí ti như thế, không biết trong lòng cô ta có cảm giác chênh lệch hay không.

“Mọi người trong studio thế nào? So với Minh Nghiệp thì sao?” Niên Kỳ Nghiên lắc5đầu một cái: “Mệt, quá mệt! Trước kia ở Minh Nghiệp, tôi chỉ cần chăm sóc một nghệ sĩ thôi, việc ai nấy làm, chỉ cần làm xong việc là được. Bây giờ chuyện gì tôi cũng phải gánh, mấy chuyện vụn vặt gộp lại cũng đau hết cả đầu.”

“Hà Tuấn đâu?” “Hà Tuấn quản lý chuyện bên ngoài, cả ngày chạy tới chạy lui khắp nơi với Thẩm Tân Dĩnh. Tôi thì ở đây quản lý nội vụ. Nhắc tới càng thêm phiền, bọn họ chỉ cần mở miệng nói, còn tôi thì phải đi làm này làm nọ.”

Lâm Thiển khẽ thở dài một hơi, tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu: “Ừ cũng đúng. Thật ra thì tôi cũng giống vậy. Công ty vừa mới khởi sắc, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng cần tôi giải quyết. Đúng là phiền9chết đi được.”

Nếu như lúc trước chỉ là khách sáo, thì bây giờ hai người lại có cảm giác đồng bệnh tương lân. Niên Kỳ Nghiên hoàn toàn mở lòng với Lâm Thiển, trút hết uất ức trong bụng ra. Không biết qua bao lâu, Niên Kỳ Nghiên ngáp một cái, mí mắt lim dim. Cô ta dụi mắt: “Haiz, nói với cô nhiều quá nên giờ tôi cũng buồn ngủ rồi.”

Vừa dứt lời, không đợi Lâm Thiển đáp, Niên Kỳ Nghiên đã lăn ra ngủ.

Ha, thuốc của bác sĩ Ninh đúng là hiệu quả! Lâm Thiển đẩy Niên Kỳ Nghiện một cái, nhỏ tiếng gọi cô ta: “Kỳ Nghiên, Kỳ Nghiên?” Niên Kỳ Nghiên ngửa đầu, dựa hẳn vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt há mồm, chẳng hề quan tâm đến hình tượng, ngủ thiếp đi. Phụ nữ chú trọng hình tượng của mình nhất, tướng ngủ cô ta xấu như vậy mà còn không động đậy, rõ ràng là ngủ say thật rồi.

Lâm Thiển lập tức đứng lên khóa cửa lại, sau đó đẩy cả người Niên Kỳ Nghiên và ghế dịch sang một bên.

Máy tính của Niên Kỳ Nghiên vốn đang mở, Lâm Thiển vừa chạm vào con chuột thì màn hình đã lập tức sáng lên.

Studio của Thẩm Tân Dĩnh không đủ người, chẳng những Niên Kỳ Nghiên phải quản lý nội vụ mà còn phải quản lý cả sổ sách tài vụ. Đúng lúc, Lâm Thiên cũng hiểu biết sơ qua.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, tim cô đập liên hồi, tay ấn chuột mà run run.

Xem như Lâm Thiển đã trải nghiệm được thế nào là có tật giật mình. Rất nhanh, cô đã tìm được folder sổ sách lưu trữ, nhưng đó là một folder mã hóa. Cô hít sâu một hơi, lấy trong túi ra một USB đã chuẩn bị từ trước.

Trong USB này có một phần mềm tự động giải mã, sau khi copy-paste folder vào USB thì sẽ tự động giải mã. Thời gian copy-paste cần hai phút. Lâm Thiển nín thở, nhìn chăm chăm vào thanh tiến trình, miệng lẩm nhẩm: “Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên...” Đúng lúc này, cánh tay Niên Kỳ Nghiên vịn trên tay ghế đột nhiên buông lỏng xuống, suýt nữa Lâm Thiển bị dọa đứng tim. Hai chân cô mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Cô cảm giác được trán mình toát mồ hôi lạnh, có một giọt trượt xuống từ huyệt thái dương. Sau khi copy xong, USB tự động thoát ra. Lâm Thiển lập tức rút USB bỏ lại vào túi mình, sau đó tắt văn kiện. Lâm Thiển hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng khẩn trương. Cô đứng lên, đẩy Niên Kỳ Nghiên và ghế về chỗ cũ, sau đó đứng thẳng lưng ở bên cạnh, chờ màn hình máy tính tắt. Chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng Lâm Thiển có cảm giác như dài cả thế kỷ. Thử nghĩ bọn Cố Thành Kiêu đi nằm vùng làm nhiệm vụ bí mật thì tinh thần phải mạnh mẽ cỡ nào chứ?! Cô bước tới cửa mở khóa, sau đó ngồi về chỗ cũ nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy phút trôi qua.

“Kỳ Nghiên? Kỳ Nghiên?” Niên Kỳ Nghiên bị đánh thức, vừa mở mắt ra thì lập tức cảm thấy xấu hổ. “Ôi trời, thật xin lỗi, không ngờ tôi lại ngủ thiếp đi. Haizz, cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại phải chịu đựng như vậy cả ngày, tôi sắp chịu hết nổi rồi.”

Lâm Thiển đáp lại bằng một nụ cười thấu hiểu: “Không sao, tôi chỉ sợ cô ngủ như thế sẽ bị cảm thôi. Dù sao cũng sắp tan làm, hay để tôi đưa cô về nhé?” “Sao tôi lại không biết xấu hổ vậy được?!” “Không sao thật mà, bây giờ tất cả mọi người đều về nhà ăn Tết, trên đường ít xe ít người, rất thông thoáng.”

“Ừ, vậy phiền cổ rồi.”

“Đừng khách sáo.” Lúc chạng vạng, Lâm Thiển trở về Thành Để. Ngụy Nam cũng chờ tại đó và đã thú nhận hết với Cố Thành Kiêu. Anh ta, Ninh Trí Viễn và cả Thẩm Tự An đều bị Cố Thành Kiêu mắng té tát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.