*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Thành Kiêu chỉ vào Ninh Trí Viễn, khiển trách mạnh mẽ: “Ai bảo cậu đưa thuốc cho bọn họ?! Trước khi đưa không tra rõ dùng vào việc gì sao? Đây là do cậu thất trách!”
Còn cậu nữa!”
Giọng Thẩm Tự An mang theo ý hối lỗi: “Lão Đại, tôi thật sự không biết, cứ nghĩ là Ngụy Tử muốn dùng, đâu biết là chị dâu muốn dùng.” “Nói dối, cậu còn nói dối!”
Thẩm Tự An lặng lẽ ngậm miệng. Ngoài cửa phòng, Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm giống như hai bức tượng đá canh cửa. Sắc mặt cấp trên chính là sắc trời của cấp dưới. Tiếng la mắng bên trong như sấm nổ, bọn họ chẳng ngóc đầu lên nổi. Lâm Thiển vừa lên lầu, nhìn thấy hai ông thần giữ cửa thì cũng khẩn trương2kỳ lạ: “Sao vậy? Xe đỗ ngoài cửa đều là của mọi người à? Tất cả cùng tới hết sao?” Tống Cảnh Du gật đầu một cái, liếc mắt về phía phòng sách, ám chỉ bên trong đang nước sôi lửa bỏng. Cách một cánh cửa nhưng Lâm Thiển vẫn nghe được tiếng rống giận của Cố Thành Kiêu.
Cô nghĩ thầm, má ơi, sau này không dám thừa dịp Cố Thành Kiêu ngủ mà bút lông chân anh nữa.
“Sao vậy?”
Cao Kỳ Khâm ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, chị dâu, lão Đại biết quỷ kết của chị và anh Nam hết rồi.” “Sao anh ấy biết?” Lâm Thiển cũng hoảng hồn. Cố Thành Kiêu đang biến thành Diêm Vương trong đó rồi, cô đâu dám chọc vào.
“Do anh Nam nói thật với lão Đại.”
“Cái gì?” Lâm Thiển giật mình, không6ngu vậy chứ?! Tổng Cảnh Du: “Sớm muộn gì lão Đại cũng biết, thay vì để lão Đại tra ra, không bằng thẳng thắn được khoan hồng.”
Lâm Thiển buồn bực: “Tôi không nói, anh ấy không nói, ai mà biết.” Tống Cảnh Du lắc đầu một cái: “Chị dâu, chị đánh giá thấp lão Đại rồi.” “...” Mặt Lâm Thiên như đưa đám. Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Người đàn ông ấy mỗi đêm dịu dàng giống như một con dê, thật ra là một con sói đầu đàn.
Nhưng, chủ ý này là do cô đưa ra, cũng là cô ngụ ý cho Ngụy Nam. Dù thế nào cô cũng không thể để Ngụy Nam chịu tội một mình được. Vì vậy, cô nắm USB trong tay, vô cùng hiên ngang lẫm liệt gõ cửa. “Ai?” Tiếng quát0của Cố Thành Kiêu vô cùng cáu kỉnh. Lâm Thiển nhắm mắt mở cửa, nhìn thấy người đàn ông bên trong đang nổi giận thì khẽ cười, vẫy vẫy lá bùa hộ mệnh trong tay: “Em lấy đồ tốt về rồi này, anh có muốn xem một lát không?”
Cố Thành Kiêu liếc có một cái, lúc anh đang nghiêm túc thì chẳng ai chọc anh cười nổi. Ái chà, chiêu này vô dụng rồi! Lâm Thiển thu lại vẻ mặt tươi cười, thừa dịp không ai thấy mà hung dữ trừng anh một cái.
Cố Thành Kiêu nhíu mày lại, ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước nữa. Lâm Thiển bước vào phòng, áy náy nhìn ba người bị chửi đến sấp mặt. Cô không thèm nhìn Cố Thành Kiêu mà đi thẳng tới chỗ Ngụy Nam, đưa USB5cho anh: “Đồ anh muốn ở trong này.”
Khóe miệng Cố Thành Kiêu hơi co rút. Nhóc con, tưởng anh không dám trị em thật hả?
Lúc Ngụy Nam cầm USB, mặt anh ta tỏ vẻ không dám tin. Anh ta cũng không dám chắc trong này có tài liệu mình cần.
“Thật sao chị dâu, chị không lừa tôi chứ?” “Cầm đi, không phải xem rồi sẽ biết à?” Lâm Thiển liếc mắt nhìn lướt qua Cố Thành Kiêu, sắc mặt vẫn đen như cũ.
Cố Thành Kiêu vừa định mở miệng, cô đã cướp lời trước: “Xem thử có phải tài liệu mọi người cần không rồi hẵng mắng.” Cố Thành Kiêu: “...” Ai nói anh muốn mắng em? Có khi nào anh mắng em chưa, còn nữa, anh dám mắng em sao? Mọi người nhìn lão Đại bị cướp lời mà9mặt mày đen thui. Ai nấy đều không dám thở mạnh. Nam Nam giao USB cho Thẩm Tự An. Thẩm Tự An lấy máy tính ra kiểm tra, quả đúng là thật: “Chính xác, đây là toàn bộ sổ sách của studio Thẩm Tân Dĩnh.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mặt Cố Thành Kiêu cũng hòa hoãn chút ít. Anh nhìn Lâm Thiển nói: “Em ra ngoài trước đi.”
“Tại sao, em cũng biết chuyện này, để em tham mưu cố vấn cho.” “Không cần, em ra ngoài đi.” “...” Lâm Thiển dầu miệng, trừng mắt bất mãn với anh.
Cố Thành Kiêu né tránh ánh mắt Lâm Thiển, phất tay đuổi cô ra ngoài.
Lâm Thiển không còn cách nào, đành ngoan ngoãn đi ra. Sau đó, Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khẩm ở ngoài cũng tiến vào. Thẩm Tự An xem qua sổ sách rồi tóm tắt sơ lược: “Tài khoản doanh thu ngoài sáng đã nhiều, nhưng tài khoản trong tối lại càng nhiều hơn, tình trạng trốn thuế rất nghiêm trọng... Lão Đại, cuối cùng tiền bạc trong studio sẽ gửi tới một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, chính là của Kim Trang Sùng.”
Nhìn kỹ một lát, Thẩm Tự An nói tiếp: “Kim Trang Sùng vung tay đầu tư một khoản lớn vào ngành giải trí, vừa nâng đỡ Thẩm Tân Dĩnh, lại còn xoay vòng vốn, lợi dụng studio của nghệ sĩ kiếm tiền, sau đó mang tiền chuyển vào ngân hàng Thụy Sĩ.”
“Trong tay Kim Trang Sùng không chỉ có một mình studio của Thẩm Tân Dĩnh. Hắn ta còn nâng đỡ một số nghệ sĩ có chút danh tiếng mở studio, tung lưới khắp nơi, mục đích duy nhất là rửa tiền, quy mô rất lớn.”
“Hơn nữa, đa phần studio của những nghệ sĩ này đều không đúng tiêu chuẩn, tình trạng trốn thuế nghiêm trọng.” Cố Thành Kiêu nghĩ ngợi một lát rồi ra lệnh: “Trước mắt, studio của Thẩm Tân Dĩnh là con đường rửa tiền chủ yếu của Kim Trang Sùng, các cậu cứ quan sát chặt chẽ cho tôi.”
“Rõ.”
“Kình Ngư, cậu đi điều tra studio của Lương Diệu Thần.”
“Rõ.”
Cố Thành Kiêu ngừng một lát rồi nói tiếp: “Lương Diệu Thần là cháu ngoại của Lương Kim Sinh, Đội trưởng đại đội trước đây. Tuy rằng cả nhà họ Lương đã chuyển đến Hải Nam, nhưng vẫn còn chút danh tiếng ở thủ đô. Cậu cần phải cẩn thận, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng.” Tổng Cảnh Du chào kiểu quần lễ lần nữa: “Rõ, lão Đại.” Sau khi dặn dò xong, Cố Thành Kiêu thở dài một hơi. Trút giận cũng trút xong, mắng cũng mắng hết, anh nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Sắp đến giờ ăn rồi, xuống lẩu đi.”
Ngụy Nam rụt rè hỏi: “Lão Đại, anh không phạt tôi hả?” Cố Thành Kiêu quay đầu, liếc mắt trừng anh ta một cái: “Lần sau không được làm thế nữa.” “Tuân lệnh!”
Bởi vì Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển phải về nhà tổ ăn Tết trong đêm giao thừa, những ai có gia đình thì về nhà với vợ, ai có người yêu thì đi với người yêu, cho nên mọi người đều tụ tập trước giao thừa một ngày tại Thành Để.
Ngụy Nam có chuyện trong lòng không thể giấu vừa thấy Cố Thành Kiêu đã lập tức khai báo. Mấy năm trước, thiếu vắng Tiểu Cao Tử, không có lão Đại, ăn cơm đoàn viên chẳng có ý nghĩa, cho nên mọi người đều rất ăn ý ở lại quân khu. Nhưng năm nay không giống thế, không những bảy người không thiếu một ai, mà còn có thêm Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ. Đây mới thật sự là đoàn viên. Tại chỗ ngồi, Phạm Dương Mộc rất dè dặt. Mười mấy năm trong kiếp sống nằm vùng đã dưỡng thành tính tình trầm mặc ít nói của anh.
Trịnh Tử Kỳ vẫn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng dùng ánh mắt khích lệ thừa nhận anh.