*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngụy Nam: Chị dâu thân ái của tôi ơi, chị nghiêm túc như vậy chúng tôi không quen.
Tống Cảnh Du: Chị dâu đừng làm vậy chứ, đâu phải chúng tôi không biết tính chị.
Cao Kỳ Khâm: Ặc, đây là ai vậy? Và Trịnh Tử Kỳ trợn mắt há miệng: Thì ra cô là Lâm Thiên như vậy. Cố Thành Kiêu ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, lão Phạm, đây là vợ tôi Lâm Thiển. Đã để anh chê cười rồi, anh không cần để ý đến cô ấy đâu.”
Vốn dĩ Cố Thành Kiêu muốn hóa giải lúng túng, nhưng lời nói ra lại càng làm Phạm Dương Mộc lúng túng hơn. Anh đến Thành Để làm khách, sao có thể không để ý tới nữ chủ nhân?
Lâm Thiên huých cùi chỏ vào ngực Cố Thành Kiêu một cái, sau đó cười2hì hì với Phạm Dương Mộc: “Anh Phạm, anh xem đây như nhà mình là được rồi, cứ tự nhiên nhé.”
“Ừ, ừ, Tiểu Bân cũng thường nhắc tới em trước mặt anh. Nó bảo trước đây em thường hay mua quà tặng nó. Thằng bé vẫn luôn muốn gặp mặt cảm ơn em một tiếng, tiếc là... Thôi anh thay mặt nó, cảm ơn em vậy.”
Vừa nhắc đến Tiểu Bân, ai nấy đều đau xót.
Lúc Tiểu Bân ra đi, Lâm Thiên và Cố Thành Kiêu còn chưa làm hòa, lại thêm lúc đó Lâm Húc bị thương nặng hôn mê, cho nên cô không thể dành ra thời gian để thăm Tiểu Bân được. Không ngờ bây giờ hai người lại biển trời cách mặt.
Trong lúc mọi người đều bùi ngùi thì đầu bếp bưng lên một bàn cá nướng đặc6chế: “Mọi người, ăn thôi.” Tất cả đều sôi nổi ngồi xuống, mười người cùng vây quanh một cái bàn. Hôm nay Thành Để không có trưởng bối, ai nấy đều thoải mái chè chén. Trịnh Tử Kỳ cố ý ngồi bên cạnh Lâm Thiên, hai người đều là nữ nên dễ dàng tâm sự. Bây giờ gặp lại Trịnh Tử Kỳ, Lâm Thiển phát hiện trong mắt cô đã không còn oán hận và ghen tị nữa. Thay vào đó là sự dịu dàng và mãn nguyện, cùng với cảm giác tang thương mà bãi bể nương dâu đã mài luyện ra thành. Trước kia Trịnh Tử Kỳ cố chấp với Cố Thành Kiêu, sau khi nằm vùng bốn năm, bây giờ đã thật sự trở thành gái ế lỡ thì. Con gái dù kiêu ngạo cỡ nào, khi đã0đến tuổi mà những người bên cạnh đều đã kết hôn thì họ cũng gấp gáp muốn lấy chồng. “Hai đứa nhỏ của cô đâu?” “Vừa nghỉ học thì ông bà nội đã lập tức đón chúng về nhà tổ với bà cổ rồi. Cho nên giao thừa năm nay bọn tôi phải đến nhà tổ” “Thật hâm mộ cô.” Lâm Thiển cười cười, nhìn lướt qua Phạm Dương Mộc, hỏi: “Khi nào hai người sinh con?”
Trong mắt Trịnh Tử Kỳ thấp thoáng ẩn chứa một chút sầu não, nhưng chỉ là thoáng qua. Cô cười lúng túng, nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nhỏ giọng đáp: “Đang chuẩn bị.”
Lâm Thiên thấy cô không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi nữa. Từ sau khi bọn họ trở về, cô vẫn nghe nói Trịnh Tử Kỳ và Phạm Dương Mộc5sắp kết hôn, bảo sẽ nhanh thôi, nhưng đến nay vẫn chưa xác định thời gian cụ thể. Cô nghĩ chắc bọn họ tự có tính toán riêng.
“Nếu muốn sinh con, thì chúng tôi phải kết hôn trước đã.” Cô không hỏi, ngược lại Trịnh Tử Kỳ mở lời trước: “Tòa án vẫn chưa mở phiên tòa xét xử vụ án của Dương Mộc, bên trên cũng chưa nói gì. Tôi không quan tâm, nhưng anh ấy muốn đợi xong chuyện này rồi mới tính đến chuyện kết hôn.”
“À, vậy cũng tốt, chuyện này kết thúc thì mới có thể bắt đầu lại lần nữa. Chậc, nhưng mà thời gian kéo dài cũng lâu rồi, hiệu suất làm việc của bộ phận này thật quá..” Lâm Thiển còn chưa nói hết, Cố Thành Kiêu đã sắp tới gần, hại cô không9dám nói tiếp nữa. “Quá cái gì? Em nói tiếp đi.”
“Khụ khụ, chuyện giữa phụ nữ với nhau, anh xía vào làm gì?” Cố Thành Kiêu hất cằm, nhìn cô, chậm rãi nhai một miếng rau, giọng điệu ẩn chứa cảnh cáo: “Chuyện sổ sách USB vẫn chưa tính toán với em đấy.” “Ha, chẳng lẽ anh định phát tiền thưởng cho em à? Ít nhất cũng phải phát cờ thưởng công dân tích cực chứ, đúng không?” Cố Thành Kiêu nhướng mày, liếc mắt: “Ngây thơ.” Lâm Thiển tiếp tục giả vờ đáng yêu: “Ha, sau này em sẽ đổi tên thành Lâm Thiên Chân”, cũng dễ nghe phết.”
(*) Thiên Chân: nghĩa là ngây thơ.
Cố Thành Kiêu liếc cô một cái, quyết định không thèm để ý tới cô nữa, đợi buổi tối tắt đèn rồi tính sổ với cổ sau. Lâm Thiển cảm giác có một luồng sát khí nồng nặc, nhưng cô mặc kệ. Lúc anh làm phản, cùng lắm thì gọt gọt lớp da chết trên gót chân cô thôi.
Trong bữa tiệc, Trịnh Tử Tuấn và Phạm Dương Mộc ngồi kế bên. Vì quan hệ giữa Trịnh Tử Kỳ nên cả hai đối với nhau khá kính trọng hữu nghị.
Trịnh Tử Tuấn thẳng thắn nói: “Lão Phạm, đừng lo lắng chuyện em gái của tôi và anh. Lúc ba mẹ tôi mới biết chuyện thì cũng có hơi giận chút, nhưng bây giờ đã hết rồi. Ôi, con gái lớn đã thành gái lỡ thì, cả nhà chúng tôi đều trông mong gả được nó ra ngoài.”
Phạm Dương Mộc lúng túng đáp: “Ừ, ừ.” Trịnh Tử Tuấn lại nói tiếp: “Ngày mai giao thừa, anh đến nhà chúng tôi ăn Tết đi.”
Phạm Dương Mộc do dự một lát, ấp úng: “Chuyện này... Thật ra tôi đã hẹn với chủ nhiệm trường Nhân Ái, ngày mai sẽ đến giúp một tay.”
Trịnh Tử Kỳ nghi hoặc, hỏi: “Anh hẹn khi nào, sao không bàn bạc với em một tiếng?”
Phạm Dương Mộc: “Em về nhà đón giao thừa với ba mẹ đi. Anh đến trường Nhân Ái chơi với bạn trẻ là được.” “...” Trịnh Tử Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng trước mặt mọi người, cô không dám nổi cáu. Trịnh Tử Tuần nhìn vẻ mặt hai người họ thì cũng không dám lắm lời nữa.
Cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy. Ai có nhà thì về nhà, không có nhà thì về đơn vị.
Trịnh Tử Kỳ và Phạm Dương Mộc đi cùng nhau. Phạm Dương Mộc quay đầu lại nói: “Tử Kỳ, em về nhà mừng năm mới đi.” Trịnh Tử Kỳ vẫn nhẫn nhịn không nổi nóng. Cô còn chưa bắt đầu chất vấn mà anh đã mở miệng đuổi người trước rồi.
Cô càng tức giận hơn, níu cánh tay anh lại, hỏi: “Dương Mộc, em đã nói Tết năm nay anh đến nhà em. Ba mẹ em muốn gặp anh, mà anh cũng có thể gặp họ, sao anh lại muốn đến trường Nhân Ái?” Phạm Dương Mộc biết trong lòng cô tức giận, cho nên nhẫn nại nói: “Tử Kỳ, chuyện của hai chúng ta cứ từ từ đã, tòa án vẫn chưa có phán quyết.”
“Nếu tòa án không phán quyết, chẳng lẽ anh không lập gia đình sao?”
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, Trịnh Tử Kỳ không kìm được, nghẹn ngào nói: “Nếu kéo dài tiếp nữa, em sợ sẽ không sinh con được.”