*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khoảnh khắc đó, ngay cả bút kẻ lông mày cũng phải xấu hổ. Đợi Hà Mộ Tình bình tĩnh lại thì Cố Nam Hách đã rời khỏi phòng. Cô ta nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh mà vừa e thẹn lại vừa tràn ngập động lực. Cô ta bị Cố Thành Kiêu cho ăn bơ, nhưng cô ta không tin lại bị Cố Nam Hách cho trượt vỏ chuối. Trừ danh tiếng không bằng Phương Tiểu Hi, bàn về tuổi tác, tướng mạo, vóc dáng, cô ta đều không hề thua kém Phương Tiểu Hi. Phương Tiểu Hi được đào tạo diễn xuất chính quy thì cô ta cũng có mười năm vũ đạo, nền tảng vững chắc. Nếu Cố Nam Hách có thể thích Phương Tiểu Hi thì cũng2có thể thích cô ta.
Cô ta nghĩ, đàn ông giống như Cố Thành Kiêu thì ít, nhưng Cố Nam Hách lại là một tay chơi lão làng, cô ta tin mình nhất định sẽ có cơ hội. Tại trường quay, Phương Tiểu Hi là người phát ngôn toàn cầu ba năm liên tục. Hàng năm cô đều phải chụp sản phẩm mới cho nhãn hiệu này, có thể nói hôm nay cô vô cùng quen thuộc đường đi nước bước. Từ tư thể đến vẻ mặt, cô đểu diễn một phát trúng đích.
Trời sinh Phương Tiểu Hi đã có số làm minh tinh. Dù đắm chìm trong tình yêu nhưng bất cứ lúc nào cô cũng toát ra vẻ tự tin, dù là tùy tiện làm dáng hoặc không làm dáng đều6xinh đẹp cả. Cố Nam Hách đứng bên cạnh nhìn cô đắm đuối, tình ý dâng tràn trong đáy mắt.
Hà Mộ Tình cũng đến quan sát. Cô ta đứng bên cạnh Cố Nam Hách, nhìn Phương Tiểu Hi chụp hình, vẻ mặt sùng bái: “Chị Tiểu Hi vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Không biết khi nào em mới có thể trở thành đại minh tinh giống như chị ấy đây?” Ánh mắt Cố Nam Hách không hề rời khỏi người Phương Tiểu Hi, có người khen bạn gái mình nên dĩ nhiên anh rất vui vẻ, “Cố gắng lên, chỉ cần có chịu cố gắng thì nhất định sẽ được như cô ấy.”
“Vâng, cảm ơn ông chủ đã khích lệ, em nhất định sẽ cố gắng.” Vẻ mặt Hà Mộ0Tình vẫn mê muội như cũ.
Phương Tiểu Hi kết thúc công việc xong thì tay trong tay rời khỏi với Cố Nam Hách dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Trên đường, Cố Nam Hách đang lái xe, Phương Tiểu Hi cầm gương trang điểm, khẩn trương hỏi: “Em để Tiểu Mị trang điểm lần nữa đấy, xem được không? Trang phục thì sao? Váy có ngắn quá không?”
Cố Nam Hách vừa lái xe vừa cười: “Tất cả đều hoàn mỹ, em thả lỏng đi.”
“Ấy, quà tặng của dì vẫn còn ở chung cư, em quên mang theo rồi.” “Anh đã lấy, ở cốp sau.”
“Ha, may mà anh cẩn thận, không biết dì ấy có thích không nữa.”
“Mẹ anh rất thích nhãn hiệu túi xách này, không sai đâu.”
Phương Tiểu Hi5thoáng yên tâm. Hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời cô. Cô và Cố Nam Hách có thuận lợi kết hôn hay không thì phải xem lần gặp mặt đầu tiên này.
“Đúng rồi, sau này anh cách xa Hà Mộ Tình một chút.” “Sao thế?”
“Ánh mắt cô ta nhìn anh không đàng hoàng, tóm lại anh đừng tới gần cô ta.” Cố Nam Hách cười, tạm thời cho là cô đang ghen: “Được, em đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà suy nghĩ vẩn vơ được không?”
“Üm.”
Cô vừa dứt lời thì đã tới nơi.
Đây là lần đầu tiên Phương Tiểu Hi bước vào cửa lớn nhà họ Cổ. Nơi này cũng là một biệt thự giống như Thành Để, vừa có sân nhà, có vườn hoa, có hồ bơi,9chẳng qua phong cách không giống với Thành Để. Thành Để nghiêng về hiện đại, còn nơi này lại mang phong cách trầm ổn, đẹp mà không cầu kỳ. Vừa vào trong, cô đã thấy một người đàn ông mặc âu phục, mang giày da đang ngồi trên ghế sofa. Phương Tiểu Hi vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là ba của Cố Nam Hách. “Chào chú.” Cổ Giang nghe tiếng liền lập tức đứng lên, kinh ngạc nhìn cô rồi lại quay qua nhìn con trai mình. Cố Nam Hách cười, trêu chọc: “Ba, vẻ mặt ba sao thế, không phải hôm trước con đã nói hôm nay sẽ dẫn bạn gái về sao?”
“Nhưng con không bảo đó là một đại minh tinh.” Dù sao Cổ Giang cũng là người từng trải, ngay câu nói đầu tiên đã hóa giải sự lúng túng: “Không ngờ con trai ba lại yêu đại minh tinh, ba thật sự đánh giá cao con rồi.” Phụ nữ đều nhạy cảm, Phương Tiểu Hi không hiểu hàm ý trong lời nói, nhưng trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu. Nhưng Cố Nam Hách vẫn ung dung trò chuyện thân thiết với ba minh giống như anh em một nhà. Anh bước tới, vịn vai ba mình, nói: “Thế nào, hôm nay cho ba nhìn thấy người thật đấy, có khác gì trên TV không?”
Cổ Giang lại nhìn Phương Tiểu Hi, lắc đầu một cái, bất mãn nói: “Chậc, đạo diễn quay phim thật kém cỏi, người thật còn đẹp hơn trên TV gấp trăm lần, hoàn toàn không thể so sánh.”
Cố Nam Hách cười ha hả: “Ôi ba à, lời này con thích. Ha ha ha.”
Chu Đình vừa nghe tiếng nói chuyện đã vội vàng xuống lầu: “Con trai về rồi à, có đưa cô Phương đến không?”
Cố Nam Hách ngẩng đầu lên nói: “Không đưa người đến thì sao dám trở về gặp mẹ chứ?” Chu Đình hào hứng chạy xuống lầu, nhưng vừa nhìn thấy Phương Tiểu Hi thì vẻ mặt bà cũng giống hệt như Cô Giang, thậm chí ánh mắt còn kinh ngạc hơn cả ông.
“Đây là...” Sao không phải là thiên kim nhà họ Phương? Sao lại là một đào kép? Vẻ mặt Chu Đình đi từ ngạc nhiên đến bất mãn, lại từ bất mãn thăng cấp lên thành tức giận.
Cố Nam Hách hoàn toàn không nhận ra, vẫn vui cười hớn hở như cũ. Anh dắt tay Phương Tiểu Hi tới trước mặt Chu Đình: “Mẹ, không phải mẹ là fan hâm mộ của cô ấy sao? Hôm nay con đưa thần tượng của mẹ về nhà đây. Mẹ vui không? Bất ngờ không? Phấn khích không?”
“...” Chu Đình há miệng mấy lần nhưng chẳng thốt nên lời. Bà cũng không biết điều chỉnh vẻ mặt của mình, cười không ra cười, chỉ có thể bày vẻ mặt khó coi ra trước mặt mọi người.
Phương Tiểu Hi bước lên, lễ phép chào hỏi: “Chào dì, đây là quà cháu đặc biệt chọn lựa tặng chú và dì, hi vọng hai người thích.” Chu Đình mím môi nhưng không có ý đưa tay ra nhận. Rốt cuộc Cố Nam Hách đã cảm giác được mẹ mình có gì không ổn. “Mẹ, là nhãn hiệu mẹ thích nhất đấy, mau nhận đi.”
Cổ Giang vội chạy tới nhận lấy lễ vật trong tay Phương Tiểu Hi: “Cảm ơn cháu, đến là được rồi, còn quà cáp gì chứ... Đến đây, đến đây, đợi các con đã hết buổi chiều rồi. Nếu đã đến thì ở lại ăn cơm đi. Nam Hách, con chăm sóc cho Tiểu Hi.”
“Dạ, được.” Cố Nam Hách vui vẻ kéo tay Phương Tiểu Hi: “Đi, ăn cơm.” Phương Tiểu Hi đứng bất động, lập tức buông tay Cố Nam Hách ra. “Em sao thế?”
Phương Tiểu Hi cảm nhận được ánh mắt Chu Đình nhìn cô mà lạnh cả sống lưng.
Chu Đình hít thở thật sâu, nghiêm giọng nói: “Ăn cơm trước.”
Lập tức lòng Phương Tiểu Hi lạnh đi nửa phần. Dì đâu có mong đợi cô giống như Cố Nam Hách nói chứ, người ta chẳng hề mong đợi chút nào. Ngồi vào bàn ăn cơm, từ đầu đến cuối Chu Đình đều không mỉm cười, cũng không nói tiếng nào. Cổ Giang thì ra vẻ hòa hoãn, sợ tiếp đón sơ suất. Ngược lại, Cố Nam Hách trì độn, không hiểu Chu Đình bất mãn cái gì. Anh cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc mẹ mình không vui chỗ nào, không phải thúc giục anh đưa bạn gái về nhà à? Bây giờ anh đưa về rồi, bà lại bày vẻ mặt như thế là sao?!