Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 597



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong tất cả các bạn gái tin đồn của Cố Nam Hách thì đây là ứng viên có vẻ đáng tin nhất. Trong lúc này Phương Tiểu Hi cũng xuất viện, gương mặt bị thương còn chưa lành hẳn, vẫn phải dán băng trên vết thương. Bà ngoại cô cũng xuất viện, bác Cả đưa bà về thành phố sống, không bao giờ để mẹ một mình ở quê nhà nữa. Sau khi cả nhà cậu ta quay về Singapore thì mợ Ba vẫn thường xuyên liên lạc với Dương Mạn. Bà hi vọng hai mẹ con họ có thể đến Singapore chơi một chuyến.

Mai Mai mang đồ đến thăm, Dương Mạn còn giữ Mai Mai ở lại ăn cơm. “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.” Dương Mạn ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Mặc2dù Phương Tiểu Hi bị thương, sắc mặt hơi kém nhưng vẫn đẹp khó ai sánh bằng. Trời sinh cô thuộc về sân khấu, sinh ra để làm minh tinh. Mai Mai vô cùng tiếc nuối với những việc trước mắt. “Tiểu Hi, chị nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em ở công ty, chị cũng rất kinh ngạc. Khi đó em mới hoàn thành xong một bộ phim nhưng chưa phát sóng, gần như không ai biết đến em. Lúc ấy chị đã chủ động yêu cầu làm người quản lý cho em, vì chị biết nhất định em sẽ nổi tiếng.” “Nhưng mà ông chủ cũng có chung suy nghĩ với chị. Không thể làm được người quản lý của em nên chị không cam lòng, dù có làm trợ lý thì chị vẫn muốn theo em.”6“Sau đó đúng là em rất may mắn, vinh quang tột đỉnh, chiếm giữ ghế Chị Đại. Mấy năm nay chúng ta cùng nhau nỗ lực, tham gia rất nhiều tác phẩm xuất sắc, tạo ra các con số kỷ lục. Em nói buông bỏ liền buông bỏ được sao? Tại sao vậy chứ?”

“Tiểu Hi, không phải vì em tin scandal của ông chủ và Hà Mộ Tình chứ? Chuyện này thật là buồn cười. Hóa ra là Mộ Tình tự động vác xác đến, thừa dịp ông chủ say rượu định lợi dụng, kết cục cũng bị ông chủ nhốt vào phòng. Ông chủ thà say ngã ở hàng lang cũng không thèm đụng đến cô ả” Cuối cùng Phương Tiểu Hi cũng chịu lên tiếng ngắt lời, “Chị đừng nhắc đến nữa. Em không có hứng thú3với chuyện này.”

Mai Mai lại nói: “Được rồi, còn lên giọng với chị nữa hả? Chị là người hiểu rõ chuyện của em với ông chủ nhất. Chị cũng tiếc thay cho hai người. Hà Mộ Tình chỉ là phận con tôm cái tép, muốn thay thế vị trí của em, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Hôm đó chị nhận được điện thoại, đến khách sạn đón ông chủ, tự mình đưa ông chủ về nhà ba mẹ cậu ấy. Toàn bộ chuyện sau đó là Hà Mộ Tình một mình diễn trò, sáng ngày hôm sau mới mở cửa phòng, để mọi người tưởng rằng cô ả và ông chủ cùng nhau qua đêm ở khách sạn.”

“Tuy rằng bên ngoài ai cũng tin như vậy, nhưng trong nội bộ công ty ai cũng biết đếm đó ông9chủ ở nhà, không phải ở khách sạn. Từ trước tới nay ông chủ chưa từng giải thích những chuyện thể này, bây giờ cũng sẽ không phá lệ vì cô ả.”

“Tiểu Hi, người khác không hiểu, nhưng chẳng lẽ em không hiểu ông chủ là loại người như thế nào sao?” Phương Tiểu Hi lắc đầu, nói thẳng: “Ba tháng trước, bà Cổ đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, là bởi vì em.” “Hả?” Mai Mai hoàn toàn bất ngờ.

“Bọn họ không tác thành cho bọn em, nên...” Phương Tiểu Hi cười chua xót, “Thôi được rồi, Mai Mai, em không muốn cưỡng cầu. Vượt qua khoảng thời gian này là sẽ ổn thôi. Em và anh ấy không hợp nhau.” Mai Mai thở dài, tiếc nuối tràn ngập trong lòng.

Mà Phương Tiểu Hi cũng không thể4nói tường tận mọi chuyện, chỉ có thể chia sẻ đến đây. “Hợp đồng của em cũng sắp hết hạn rồi. Em định tính thế nào? Nếu em muốn tách ra, chị nhất định sẽ đi cùng em.”

“Mai Mai, thành tựu lớn nhất của em khi tham gia vào showbiz chính là tình bạn của chị. Thật không dám giấu, trước mắt em không có dự tính gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thật nhiều.”

Nghỉ ngơi? Trong giới này không thể nói nghỉ ngơi là nghỉ ngơi được. Em có thể chậm lại, nhưng không thể dùng được đâu. Những ngôi sao mới nổi mọc lên còn nhanh hơn nấm, hết lứa này đến lứa khác, tuổi trẻ, xinh đẹp, tài cao, ai ai cũng liều mạng leo cao. Em định nghỉ ngơi, không sợ không có đường quay lại sao?” Phương Tiểu Hi thờ ơ như không: “Vậy thì không tái xuất nữa, rời xa showbiz. Em cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.”

“Tiểu Hi, em...”

“Mai Mai, đừng khuyên em nữa, em đã quyết rồi.” “...” Mai Mai kịp thời điều chỉnh tâm trạng, nói, “Được rồi, bất cứ khi nào em thấy nghỉ ngơi đã đủ, muốn quay lại, thì chỉ cần em vẫn cần đến chị, bất cứ lúc nào chị cũng sẽ theo em đến cùng.”

“Cảm ơn chị.” Mai Mai ăn cơm xong thì đi về. Sau khi Mai Mai đi, Phương Tiểu Hi lại ở lì trong phòng. Dương Mạn thỉnh thoảng đi ngang qua cửa ghé vào nhìn, cố ý quét mắt một vòng quanh cửa sổ, chỉ sợ con gái gặp chuyện không may. Đêm đã khuya, Dương Mạn nhìn thấy đèn đầu giường vẫn sáng liền đi vào, “Tiểu Hi, con ngủ chưa?”

“Rồi mẹ.”

“Vậy mẹ tắt đèn nhé.” “Vâng, mẹ cũng ngủ sớm đi.” “Tiểu Hi, đi Singapore với mẹ cho khuây khỏa nhé.”

“Mẹ có muốn đi không?”

“Muốn chứ. Cậu con nói Singapore rất sạch sẽ, cũng rất đẹp.”

“Được, con đi với mẹ.”

“Có thật không? Không phải chỉ nịnh mẹ chứ?” “Không đâu. Mai con đi tìm vé máy bay.” “Vậy quyết định thể nhé. Con ngủ đi.” “Chúc mẹ ngủ ngon.” Ở dưới nhà, Cố Nam Hách dừng xe ven đường, ngồi trên xe, ngửa đầu nhìn lên cửa sổ thật lâu.

Lúc cô nằm viện, anh cũng chỉ dám ngắm cô từ xa như vậy. Cố Nam Hách nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, Phương Tiểu Hi đỗ xe nhưng kỹ thuật lái quá kém nên không lái xe được vào đúng vị trí, bị anh tới trước chiếm lấy chỗ. Khi đó ấn tượng của hai người với nhau thật kém.

Sau đó anh đầu tư vào phim của Sở Dương, còn cô lại là nữ chính do Sở Dương đề cử. Anh thấy cô tỏa sáng trước ống kính nên ký hợp đồng với cô.

Từ đó trở đi, tên Phương Tiểu Hi nổi tiếng toàn cầu. Cô là do anh nâng đỡ, là người của anh.

Trong năm năm liền, hai người cứ mập mập mờ mờ. Showbiz quá khắc nghiệt, hai người lại là người nghiêm túc, không dễ thổ lộ, chính là vì sợ có ngày như hôm nay. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, suy tính trăm phương nghìn kế để Chu Đình chấp nhận cổ. Nhưng anh không ngờ, chưa hề cố gắng mà cô đã bỏ cuộc. Cô vứt bỏ hết nỗ lực của mình, cũng vứt bỏ anh.

“Tôi chỉ muốn lấy lòng anh mà thôi, vì muốn được công ty lăng xê mà bán đúng bản thân mình. Bây giờ suy nghĩ lại, tôi muốn làm lại chính mình.” Anh nghĩ đi nghĩ lại câu nói này của cô. Nếu không phải chính tai nghe được, thì có đánh chết anh cũng không tin những lời này do chính miệng cô nói ra. Mà cũng có thể, đây không phải suy nghĩ thật của cô, mà chỉ là cách cô muốn buông tay anh, muốn quyết tâm rời khỏi anh. Nghĩ đến đây, Cố Nam Hách lại không kiềm chế được cơn đau trong lòng. Khó chịu, khó chịu quá, thật bất lực, tâm trạng trống rỗng, chỉ còn lại nỗi đau, chỉ nhớ cô! Không thể kiềm chết Bất chợt chuông điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình, là Khương Tư Ý. Anh không muốn nhận điện thoại của cô ta, nhưng tiếng chuông vang lên không ngừng, ngắt một lần rồi lại vang lên lần thứ hai. Anh không thể không nghe.

“Alo?”

“Alo, sao anh vẫn chưa tới, em chờ anh hơn hai tiếng rồi.”

Cố Nam Hách ngẩn ra, “Cái gì?” “Không phải anh hẹn em ăn cơm ở Park Tower sao?”

“...” Cố Nam Hách mở miệng ra nhưng không nói, rồi mở WeChat ra xem. Đúng là lúc xế chiều Chu Đình nhắn tin qua WeChat, thông báo đã thay anh hẹn Khương Tư Ý đến nhà hàng trên tầng cao nhất của Park Tower dùng bữa.

Đáng tiếc lúc chiều đi họp anh không mở điện thoại di động, sau khi xong việc thì đến thẳng đây, cũng không cầm đến điện thoại. “Alo, anh còn nghe không? Có phải anh gặp chuyện gấp không đến được không?” Cố Nam Hách hồi phục tâm trí, nói: “Xin lỗi, tôi đến ngay đây.”

Cúp điện thoại rồi, anh lập tức khởi động xe đạp chân ga, đảo tay lái quay ngược lại lái đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.