*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “À à, tôi hiểu rồi.”
Khương Tư Ý canh đúng chiếc xe trước mặt, vẫy vẫy hai tay xông ra ngoài.
Ngoài xe của Cố Nam Hách ra còn có cả những xe khác qua lại trên đường. Hành động bất ngờ của cô ta làm mọi người hết hồn. “Cái gì thế, muốn chết à!” Có tài xế còn hạ kính xuống mắng te tua. Cố Nam Hách dừng xe bên đường, còn tưởng Khương Tư ý muốn lên, nhưng cô ta vẫn đứng bất động một lúc lâu trước xe anh. “Không lên xe sao?” Anh ló đầu ra hỏi.
Khương Tư Ý ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho anh xuống xe.
Cố Nam Hách không hiểu nhưng vẫn làm theo, “Cô đang làm gì vậy? Làm như vậy rất nguy2hiểm có biết không? Không muốn sống nữa à? Cô...”
Hai tay Khương Tư Ý giam chặt cổ anh, níu anh xuống, đồng thời nhón chân, ngẩng đầu, to gan liều mạng hôn lên môi anh. Đây là hành động điên cuồng nhất của Khương Tư Ý từ nhỏ đến giờ, cũng là chuyện mà cô ta muốn làm từ nhiều năm rồi. Nhất định cô ta phải dâng nụ hôn đầu của mình cho người đàn ông này, vào đúng khoảnh khắc này.
“...” Cố Nam Hách bối rối cứng đơ người, từ đầu đến chân chết lặng, hai tay anh buông thõng bên người, không có ý định ôm cô ta. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kết thúc. Khuôn mặt Khương Tư Ý ửng đỏ, mãi vẫn6không hết. Cô ta cắn môi thưởng thức hương vị nụ hôn vừa rồi, hơi thở dồn dập thẹn thùng.
“Cô...”
“Em ôm một chút được không?” Khương Tư Ý ngắt lời anh, ánh mắt đầy trông ngóng.
Cố Nam Hách vô cùng bị động, bây giờ trong lòng chỉ có hai chữ lúng túng.
Khương Tư Ý rất chủ động. Người đàn ông này chính là hình tượng người yêu lý tưởng của cô ta. Nếu cô ta đã chủ động bước đầu tiên thì sau này cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, muốn làm là làm ngay.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, rồi hai tay lần xuống cầm tay anh hỏi: “Vì em nên anh mới phá lệ đi thanh minh sao?” “... Không phải.”
“Không phải à?3Đàn ông cũng thích nói trái lòng mình nhỉ?” “...” Chuyện này anh biết trả lời thế nào?
“Em biết những scandals kia đều là giả. Không phải vì thích anh nên em mới nói như vậy đâu. Có nhiều người bạn của anh cũng là bạn của em, họ nói đều là do cô gái kia muốn leo cao, còn anh, anh chẳng thèm để mắt đến các cô ấy nữa kìa.”
“Cố Nam Hách.” Khương Tư Ý siết chặt tay anh, vô cùng hồi hộp, đến bản thân cô ta cũng không nghĩ mình sẽ điên cuồng như thế, “Có thể trước đây anh không biết em, nhưng em biết anh, thầm mến anh từ lâu... Bạn bè xung quanh em cứ nghĩ em có vấn đề, sao vẫn9không tìm bạn trai. Thật ra em muốn nói cho bọn họ biết, em đã có người trong lòng rồi. Người đàn ông em thích mọi người đều biết, tên là Cố Nam Hách, có thể giới thiệu với em không. Ha ha, nhưng da mặt em mỏng, mãi vẫn không nói ra miệng được.”
“Lần này bác em muốn giới thiệu em cho anh. Em vui đến ăn ngủ không yên, luôn luôn chờ đợi, lúc nào cũng mong ngóng. Sau lại có scandals của anh với Hà Mộ Tình, lúc đó ba em liền từ chối bác em. Nhưng em không thể trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy trôi qua. Vì vậy em làm mặt dày xin bác, em nói em vẫn muốn gặp anh một4lần.”
“Cuối cùng cũng gặp được, anh biết không, cả nhà em đều rất thích anh. Ba nói anh rất chững chạc, không giống thông tin lá cải trên báo chí. Mẹ nói anh rất ưu tú, là chàng trai xuất sắc nhất mẹ từng gặp. Bác em cũng khen anh, nói tuy rằng gia phong nhà họ Cố rất khắt khe, nhưng người nhà họ Cố cũng có tư tưởng rất sáng suốt, người lớn sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của con trẻ.”
“Cố Nam Hách, lúc chưa gặp anh, em chỉ dám len lén nhìn anh. Đến khi gặp anh rồi, ngày nào em cũng rất nhớ anh. Anh đừng do dự nữa, cho em một cơ hội đi. Em không muốn chờ để làm bạn gái của anh nữa. Được không?”
Sắc mặt Cố Nam Hách rất khó coi. Anh cũng không thích nói chuyện như vậy ở nơi công cộng. Hơn nữa bọn họ còn ở giữa quốc lộ, là nơi bị nhìn thấy rõ nhất.
Trong ấn tượng của anh, Khương Tư Ý là cô gái nhỏ nhu mì đơn giản, là công chúa cấm cung. Với hành động tùy tiện của cô ta bây giờ, anh cũng thật sự thấy bất ngờ.
Anh khéo léo từ chối: “Cô nghĩ kĩ chưa? Công việc của tôi quá bận rộn, không có thời gian tìm đối tượng, cũng như không có đủ năng lượng cho chuyện này.” Những lý do hợp lý mà anh vất vả tìm ra lại bị Khương Tư Ý dập tắt, “Không sao cả. Em cũng không thích người đàn ông cả ngày chỉ nói chuyện yêu đương mà không quan tâm đến sự nghiệp. Nếu giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, thì anh chỉ cần bước một bước, em sẽ đi chín mươi chín bước còn lại.”
“...” Cố Nam Hách lúng túng đến nổi da gà, lộ vẻ khó xử. Khương Tư Ý nhìn anh như vậy, bước từng bước tới nói: “Vậy có thể thử được không? Xin anh, xin anh, cho em một cơ hội.”
Người ta nói đàn ông theo đuổi con gái như chinh phục ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ như vén tấm màn. Huống hồ Khương Tư Ý còn hạ mình như vậy, cho dù trái tim có sắt đá đến đâu cũng mềm đi một chút. Lúc này một chiếc xe mô tô tuần tra của cảnh sát giao thông tiến lại gần. Chỗ này không thể đỗ xe, cảnh sát giao thông không ngừng hướng họ hú còi. “Lên xe rồi hẵng nói.” Cố Nam Hách đề nghị.
“Anh không từ chối chính là đồng ý.”
“Được, lên xe nào, bạn trai.” Khương Tư Ý lại một lần nữa nhón chân lên, vẫn tư thể như trước mà hồn anh.
“...” Cố Nam Hách lập tức khó chịu. Anh không muốn làm khó mình, nhưng cũng muốn người khác đau lòng. Hơn nữa nghĩ đến Phương Tiểu Hi ruồng bỏ mình, trong lòng anh không tránh khỏi tức giận. Cơn giận này xúi giục anh ôm lấy Khương Tư Ý, nhân sâu nụ hôn này. Đây là đoạn đường xe ra vào từ tầng gara ngầm của cao ốc Cổ Nghiệp, không cách của chính tòa nhà bao xa. Không ít nhân viên tan làm đi về, chỉ cần vừa ra cửa là có thể nhìn thấy bọn họ. Ông chủ của mình đang hôn một cô gái trên đường, tất cả mọi người đều xôn xao, rối rít chạy ra nhìn. Xe mô tô của cảnh sát giao thông dừng ngay bên cạnh, nhắc nhở một câu, “Không đỗ xe ở đây được, mau lái xe đi.”
Khương Tư Ý vui vẻ cười như hoa nở, nói với cảnh sát giao thông: “Chú cảnh sát, chúng cháu đi đây, đi ngay đây.”
Cảnh sát giao thông hơi khó xử, phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ mau lái xe đi. Cố Nam Hách lên xe. Khương Tư Ý cũng tự nhiên lên xe anh. Lúc lái xe, Cố Nam Hách nhìn gương chiếu hậu thấy nhiều nhân viên tụ tập ở cửa chính tòa nhà Cổ Nghiệp. Tất cả mọi người đều hướng di động về phía xe anh. Anh liếc mắt nhìn sang Khương Tư Ý đang ngồi ghế lái phụ, trong lòng ngổn ngang vô cùng.