*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Nam Hách phản ứng rất chậm, ợ một cái, nhìn mẹ mình rồi lại nhìn mọi người, đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, con bất cẩn uống nhiều quá.” “Con còn biết mình uống nhiều quá ư? Con...” “Thím Ba.” Cố Thành Kiêu kịp thời ngắt lời Chu Đình, “Nam Hách uống không ít, đã nôn ba lần trên lầu rồi, hay là chú thím đưa nó về nhà ngủ trước đi.” Chu Đình nghe thấy con trai đã nôn ba lần thì đau lòng lập tức lấn át sự trách mắng.
Diệp Thiến Như cũng khuyên, “Đúng rồi, dù sao hôm nay cũng rất suôn sẻ, đừng trách Nam Hách nữa, nhìn thằng nhỏ đã say thế nào rồi kìa.” Bà nội biết chuyện2giữa anh và Phương Tiểu Hi, thấy bộ dạng mượn rượu giải sầu của cháu trai thì càng thêm đau lòng.
Ở trước mặt mọi người, bà cụ cũng chẳng thèm giữ thể diện nữa, mà thẳng thắn chất vấn: “Cố Giang, Chu Đình, hôn sự này của Nam Hách có phải do các con ép nó không?”
Chu Đình vội vàng phủ nhận: “Mẹ à, đúng là chúng con lo lắng cho hôn sự của Nam Hách, nhưng chuyện này bọn con vẫn phải nghe ý kiến của nó. Bọn con không hề ép buộc ạ.”
Bà cụ không vui, liền giận dỗi như trẻ con, nói cáu là cáu, “Mẹ chỉ thích Tiểu Hi, Tiểu Hi có chỗ nào không tốt? Mẹ thấy con gái nhà6họ Khương rất giả tạo, còn Tiểu Hi thì cái cũng giỏi hơn nó.”
Chu Đình: “...”
Và những người khác ở đây: “...”
Bà cụ nói tiếp: “Con ngại xuất thân chợ búa và gia đình đơn thân của Tiểu Hi, đúng không? Giờ là thời đại nào rồi mà còn xem trọng mấy thứ đó? Quan trọng là bọn trẻ yêu nhau, môn đăng hộ đối thì làm được gì? Giữa vợ chồng mà không có tình yêu thì sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi.”
Dĩ nhiên Chu Đình không phản bác lại, bà đá mạnh vào chân chồng, nhưng Cố Giang cũng không biết phản bác thế nào.
“Các con đừng tưởng mẹ lớn tuổi hồ đồ. Chính nhờ mẹ lớn tuổi, đã từng trải, gặp3qua nhiều người nên mới rõ ràng ai là người thật lòng, ai là kẻ hư vinh. Các con đấy, đừng làm hỏng nhân duyên tốt đẹp của Nam Hách” Chu Đình thấy mẹ chồng càng nói càng hăng thì ngắt lời, “Phương Tiểu Hi là con gái của Phương Diệp đẩy mẹ.”
“Ai cơ?”
“Phương Diệp.” Chu Đình nhấn mạnh lần nữa. Cố Giang kéo ống tay áo muốn ngăn bà lại, nhưng bà gạt phăng ra, “Mẹ, mẹ còn nhớ Phương Diệp không?” Bà cụ nghĩ ngợi, dường như nhớ lại tên của người đó, “Ô, là ông ta...” Bà cụ cau mày, cảm thán, “Sao lại là con gái của ông ta chứ? Haizz, thật là đau đầu! Chết rồi mà vẫn còn hại9con gái mình, đúng là tạo nghiệp mà.” Cố Hải và Cổ Nguyên đều bừng hiểu ra, nhưng đám con cháu nghe xong cứ như bị rơi vào sương mù. Đó là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, khi đó bọn họ đều còn nhỏ, đều chưa từng trải qua cơn khủng hoảng lần đó của Cổ Nghiệp, càng không biết đến Phương Diệp.
Bà cụ vốn đang bất bình tức giận, giờ đây lại chẳng muốn lên tiếng, chỉ thở dài nói, “Các con mau đưa Nam Hách về nhà đi, đừng mắng nó nữa. Đau lòng không kịp còn mắng cái gì mà mắng!”
Chu Đình gật đầu, “Con sẽ không mắng đâu ạ. Bọn con lập tức đưa nó về nhà đây.”
Cố4Thành Kiêu và Cố Đông Quân cùng dìu Cố Nam Hách lên xe. Có lẽ anh say khướt nên không nghe rõ cái tên Phương Diệp, nhưng bọn họ đều nghe rất rõ ràng. Cố Đông Quân hỏi: “Có cần điều tra lại cho rõ không?” Cố Thành Kiêu hỏi lại: “Đã định ngày cưới rồi, điều tra lại có ý nghĩa gì?” Hai anh em nhìn nhau rồi yên lặng thở dài.
Vừa ngoái lại, Cố Thành Kiêu phát hiện Nam Nam đang được Sở Mặc Phong ôm trong lòng. Hôm nay cô bé cứ bám lấy cậu ta, bây giờ còn chui vào lòng người ta nữa, vậy còn ra thể thống gì nữa?! Đặc biệt là Lâm Thiên đang nắm tay Bắc Bắc đứng cạnh bọn họ, ai không biết sẽ tưởng đó là đôi vợ chồng trẻ dắt theo hai đứa con. Cố Thành Kiêu nổi ghen, hùng hổ đi tới. Anh bước nhanh tới trực tiếp khoác vai Lâm Thiển, kéo mẹ con họ ra xa chút, còn dang tay muốn bế Nam Nam, “Về nhà thôi Nam Nam, qua ba bể nào.” Nhưng Nam Nam lại ôm lấy cổ Sở Mặc Phong không chịu buông, còn nhõng nhẽo: “Ba, hôm nay con muốn ngủ với anh cả.” Cố Thành Kiêu lập tức nổi giận, “Con nói lộn xộn gì đó, thể thì còn ra thể thống gì nữa?”
Nam Nam sợ đến giật mình, lập tức mếu máo muốn khóc, uất ức nói: “Ba hung dữ quá...”.
Cố Thành Kiêu: “...” Thế này mà hung dữ? Này mà hung dữ gì? Rõ là con chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ của ba rồi.
Sở Mặc Phong vội đung đưa dỗ dành cổ bé: “Nam Nam đừng khóc, khi nào rảnh anh sẽ đến Thành Đề thăm em, sẽ mang cho em bánh gato socola, chịu không nào?”
Nam Nam dụi mắt, nín khóc, “Dạ chịu ạ.” “Bây giờ đã khuya lắm rồi, Nam Nam nên về nhà ngủ với ba mẹ đi nhé.” “Vâng, mà anh cả này, chừng nào thì anh mới rảnh?”
Sở Mặc Phong nghĩ ngợi rồi đường hoàng nói: “Ngày mai anh phải đi công tác, có lẽ tới Tết mới về. Tết đến anh sẽ tới thăm em, được không?” “Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Rốt cuộc Nam Nam cũng chịu để cho Cố Thành Kiêu bế, vẫn là nhờ Sở Mặc Phong dỗ dành đủ kiểu.
Quả thật, dựa theo vai vế, Sở Mặc Phong và Nam Nam là anh em, gọi “anh cả” cũng là chuyện đương nhiên, nhưng sao Cố Thành Kiêu nghe được lại thấy khó chịu thế này chứ?
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Thiển và Sở Mặc Phong đứng cạnh nhau xứng đôi thế kia, anh lại càng không thể nén được nỗi uất ức trong lòng.
Lâm Thiên đứng bên cạnh không lên tiếng. Cô thấy người đàn ông này càng lớn tuổi càng hay ghen bậy. Giống như sáng nay vậy, anh đứng trước gương hỏi cô
Vợ à, có phải anh già rồi không?
Lúc ấy cô đã đáp lại anh rằng
Đàn ông bốn mươi như một đóa hoa, anh mới chỉ là nụ hoa non nớt mà thôi.
Nghe xong anh rất vui, lập tức kéo cô lên giường vận động một trận, chất lượng vận động còn rất cao.
Bây giờ thì sao? Lại vì đứa cháu Sở Mặc Phong mà phụng phịu ghen tuông lung tung, còn bị con gái mình xa lánh nữa, đáng đời!