Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 614



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngon lắm.” Lúc nói chuyện, Khương Tư Ý luôn bất giác nghiêng người về phía Cố Nam Hách, giọng điệu vô cùng nũng nịu. Ở bên một người cao to đẹp trai như Cố Nam Hách, cô ta như một chú chim non vậy. Dễ thương, thuần khiết, ngây thơ, thiện lương, tất cả những mỹ từ này đều không đủ để diễn tả cổ ta.

“Em ăn nhiều chút đi, lát nữa anh cũng có mà.”

“Không không không, em đang giảm cân.”

“Em đâu có béo, giảm cân làm gì?”

“Gầy chút mặc áo cưới mới đẹp.”

“... À.” Cố Nam Hách có phần không muốn phối hợp với cô ta. Cô ta thật sự quá thân mật, khiến anh rất khó chịu. Sở Dương buông dao nĩa xuống, thật sự là ăn không vào2nữa, hơn nữa cô còn buồn nôn. Lâm Thiển cũng chẳng thấy ngon miệng. Nguyên một bàn thức ăn ngon mà nháy mắt cứ như nhai sáp. Sở Dương và Lâm Thiển không biết nhiều về Khương Tư Ý. Họ chỉ nghe được từ người nhà thuật lại, bảo là vị đại tiểu thư nhà họ Khương thật hiền lành, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, tài hoa hơn người, 25 tuổi mà chưa trải qua mối tình nào, mới vừa tốt nghiệp tại đại học nổi tiếng thế giới, học về ngành quản trị kinh doanh, tương lai có thể giúp sức cho sự nghiệp của Nam Hách, vô cùng xứng đối với Nam Hách về mọi mặt.

Các cô đã gặp Khương Tư Ý lần đầu vào bữa tiệc kỷ6niệm 40 năm thành lập tập đoàn Cổ Nghiệp. Quả thật cô ta giống y những gì mọi người đã nói, xinh đẹp phóng khoáng, thực sự là tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình quyền quý.

Hôm nay tiếp xúc lần nữa, Khương Tư Ý cứ giả ngây lấy lòng, còn cố ý gọi Cố Nam Hách đến, các cô không thể không nghi ngờ động cơ của cô ta.

Thiện cảm ít ỏi của các cô với Khương Tư Ý lập tức mất sạch.

Nhưng đó là vợ chưa cưới của Cố Nam Hách, các cô không có quyền xen vào.

So với Lâm Thiên, thân phận của Sở Dương dễ nói chuyện hơn, cô thúc giục một câu, “Tiểu Thiển, Tiểu Hi, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải3đi mua đồ nữa. Chị còn rất nhiều thứ muốn mua.” Sau đó cô lại quay sang nói với Cố Nam Hách: “Lát nữa em hẹn hò với vợ chưa cưới vui vẻ nhé, đi xem phim hay dạo tiệm áo cưới gì đó, làm gì cũng được.” Nghĩa bóng là: Tư Ý tuyệt đối đừng để cô ta đi cùng bọn chị. Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn của Cố Nam Hách lên, anh khiêm tốn ngỏ lời cảm ơn, sau đó thong dong cầm lấy dao nĩa, bắt đầu lặng lẽ ăn. Khương Tư Ý gần như sắp dính vào người anh, ăn cơm cũng phải kéo tay anh, nũng nịu: “Chắc là chị chê em ồn ào phải không? Được rồi, lát nữa em sẽ bám lấy Nam9Hách, sẽ về nhà với anh ấy.” Cố Nam Hách: “...”

Sở Dương: “...” Mau đưa thùng rác cho tôi, tôi buồn nôn.

Lâm Thiển: “...” Miễn bình luận. “Có được không Nam Hách? Về nhà thử áo sơ mi em mua xem có vừa người không nhé.”

Cố Nam Hách trả lời: “Được.”

Hầu như chẳng ai muốn ăn bữa cơm này, ngồi ở đó mà tưởng một giây như một năm, vậy nên tàn cuộc sớm. Lúc rời đi, Sở Dương và Lâm Thiển ăn ý kéo Phương Tiểu Hi đi theo, cố hết sức đi thật tiêu sái tự nhiên.

Khương Tư Ý dõi mắt nhìn các cô rời đi, lặng lẽ nở một nụ cười thắng lợi: Phương Tiểu Hi, muốn đấu với tôi ư? Cô vẫn chưa đủ tư cách đâu!

“Buổi chiều4anh còn việc ở công ty, anh đi trước.”

“Hả? Anh không ở lại với em sao?” “Công việc quan trọng, lần sau sẽ ở lại với em.” “Vậy buổi tối thì sao? Em đến nhà anh được không?” “Anh ở với ba mẹ.” Cố Nam Hách từ chối khéo, “Không tiện đâu.”

“Việc đó thì liên quan gì? Chẳng phải chúng ta đính hôn rồi sao? Chú và dì là người văn minh, sẽ không có ý kiến đấu. Hơn nữa dì cũng nhiều lần gọi em sang nhà anh mà.” Cố Nam Hách cố tìm cớ, “Vậy ba mẹ em không lo lắng à?” Khương Tư Ý cười ngượng, lắc đầu nói: “Ba mẹ em chỉ lo em không thể làm anh hài lòng thôi. Em chưa có kinh nghiệm gì cả, họ bảo em phải ở chung với anh nhiều hơn.” “...” Cố Nam Hách còn có thể nói thế nào nữa, cô ta đã nói đến vậy rồi.

Đang lúc anh lâm vào tình thế khó xử thì điện thoại cứu mạng vang lên thật đúng lúc. Anh thuận thể gạt tay Khương Tư Ý ra, đi sang bên cạnh nghe máy.

“Thật sao, được, được... Được rồi, tôi sẽ tới ngay.” Cố Nam Hách tỏ ra rất gấp gáp, không kịp giải thích đã vội vã muốn đi, vừa đi vừa nói: “Công ty gặp phải vài chuyện vô cùng khó giải quyết cần anh xử lý, nói chuyện sau nhé, em về nhà cẩn thận.” “Ấy, chờ em chút...” Khương Tư Ý vội cầm lấy túi xách và túi giấy, nhưng vừa ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng Cố Nam Hách đâu.

“Sao lại không đợi em?!” Cô ta thoáng tiu nghỉu. Ngồi xuống ghế ở bàn ăn, cô ta nhìn về chỗ ngồi đối diện. Sau khi tỉnh táo lại, cô ta không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối ánh mắt của Cố Nam Hách không hề rời khỏi Phương Tiểu Hi. Dù anh quay sang nói chuyện với cô ta thì khóe mắt cũng vẫn chú ý đến Phương Tiểu Hi. Trong mắt anh chỉ có Phương Tiểu Hi.

Cô ta nũng nịu với anh, làm vài động tác thân mật với anh, mặc dù anh phối hợp những ánh mắt vẫn để ý Phương Tiểu Hi như cũ. A Lực đã điều tra, Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi quả thật đã không còn bất cứ liên lạc nào. Cả hai cũng không gặp nhau nữa, đã mỗi người mỗi ngả, nhưng cô ta không tin. Chỉ cần thấy ánh mắt Cố Nam Hách nhìn Phương Tiểu Hi là cô ta biết giữa bọn họ nhất định vẫn còn gì đó.

Quản lý có lòng đi vào nhắc nhở: “Đại tiểu thư, những món ăn này có thể dọn đi được chưa ạ?”

“Đừng làm phiền tôi!” Khương Tư Ý đột nhiên nổi giận.

Quản lý và tất cả nhân viên phục vụ khác đều nơm nớp lo sợ đứng dạt sang bên, đến thở mạnh cũng không dám. Khương Tư Ý càng nghĩ càng phiền lòng, đột nhiên nắm chặt khăn trải bàn, giật mạnh một cái. Tiếng “loảng xoảng” liên tiếp vang lên, tất cả bài trí trên bàn ăn đều rơi xuống đất, làm mấy nhân viên phục vụ sợ đến nỗi phải buộc miệng hét lên. Tuy nhiên, chẳng ai dám nói thêm câu nào.

“Alo, A Lực.” Khương Tư Ý uất ức đến rơi nước mắt, “Anh đang ở đâu? Mau đến đây đón tôi.”

A Lực nghe thấy tiếng khóc của cô ta trong điện thoại thì tim thắt lại, “Được, tôi lập tức đến ngay, nói tôi biết vị trí hiện tại của cô đi.” “Tôi đang ở nhà hàng của bác tôi.”

“Được, mười phút sau tôi sẽ có mặt.”

A Lực nói mười phút quả nhiên là mười phút. Những lời mà gã đã hứa với cô ta thì dù thể nào gã cũng sẽ thực hiện. Đây là trách nhiệm của gã và cũng là yêu cầu của gã đối với mình.

A Lực chạy tới nhà hàng, Khương Tư Ý đang ngồi dưới đất, xung quanh là đống canh thừa thịt nguội và chén đĩa bể nát. Gã rất đau lòng. “Xảy ra chuyện gì vậy cô chủ?” Khương Tư Ý vừa bình tĩnh trở lại, nhìn thấy A Lực thì đau buồn lại nổi lên, “Hu hu hu, tôi muốn về nhà, đưa tôi về nhà đi...”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà ngay.”

Giám đốc, quản lý và các nhân viên phục vụ của nhà hàng đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì vị Phật tổ này cũng đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.