*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. A Lực không tài nào trả lời được.
Khương Tư Ý khóc lóc: “Tôi chỉ muốn thử xem phản ứng của anh ấy thôi. Vậy mà tôi còn chưa thử, hai người họ đã ăn ý bỏ trốn rồi. Chị họ và chị Hai anh ấy đều bênh vực Phương Tiểu Hi, giống như cô ta mới là vị hôn thê của Cố Nam Hách, còn tôi chỉ là người đàn bà gian ác cố ý chen chân vào.”
“Phương Tiểu Hi thật xinh đẹp, là đàn ông đều sẽ thích cô ta. Vậy hai người họ yêu nhau như thế thì tại sao lại chia tay chứ? Chia tay rồi mà vẫn còn vấn vương không dứt, đây chẳng phải họ đang hành hạ tôi hay sao? Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Tôi2mới là hôn thê của anh ấy mà.”
Khương Tư Ý khóc càng dữ hơn. Tay chân A Lực luống cuống, gã ngồi vào chỗ ngồi phía sau, cầm khăn giấy đưa cho cô ta, an ủi: “Cô chủ, cô đừng như vậy. Sao cô lại kiếm chuyện thử thách này nọ để tự hành hạ mình chứ? Nếu Tổng giám đốc Cố đã đồng ý hôn sự này và cũng đã cắt đứt liên lạc với Phương Tiểu Hi, tôi cảm thấy cô nên cho anh ấy thêm chút thời gian.”
“Thật không?”
“Cô chủ, cô tốt như vậy, hơn nữa còn một lòng một dạ với Tổng giám đốc Cổ, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu thôi.”
Khương Tư Ý vẫn khóc nức nở, không có dấu hiệu dừng lại.
A Lực vỗ về lưng cô ta giống6như một người anh trai. Lời nói ấm áp khiến tâm trạng khổ sở của cô ta dịu đi một chút. “Đừng khóc, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm rồi... Cô khóc sẽ không đẹp nữa...” Khương Tư Ý dầu cái miệng nhỏ, ngẩng đầu chất vấn gã: “Tôi không đẹp sao?”
“Đẹp, đẹp, cô vĩnh viễn là tiểu công chúa xinh đẹp nhất trong lòng tôi.”
“Thật không? Anh mà lừa tôi thì sẽ biết tay.”
“Tôi chưa bao giờ lừa cô cả”
Vừa nói xong, A Lực không tự chủ được mà sáp đến gần hơn. Nước mắt cô ta rơi xuống không ngừng, gã luống cuống dùng môi của mình lau đi giọt nước mắt ấy. Khi bờ môi gã chạm vào cánh môi mềm mại của cô ta thì bất chợt như có một luồng điện3chạy dọc theo cơ thể, thôi thúc gã ôm chặt lấy cô ta. Khương Tư Ý cũng không biết vì sao mình không cự tuyệt. Cô ta chỉ có cảm giác đây là điều mà mình mong đợi bấy lâu, mong đợi một người đàn ông tràn đầy nam tính có thể tạm thời an ủi vết thương lòng của cô ta.
Hai tay cô ta bất giác xoa nhẹ lên ngực gã, muốn đẩy ra, cũng muốn ôm chặt hơn. Hành động này của cô ta khiến A Lực đánh mất lý trí. Gã đẩy cô ta ngã xuống ghế ngồi, sau đó mạnh mẽ hôn lên. Bọn họ giống đá lửa chạm nhau, làm bầu không khí trên xe sôi sục. Nam nữ mê loạn rong ruổi tìm kiếm sự an ủi trên cơ thể đối9phương. Nhưng khi A Lực mò mẫm đến nơi tư mật của Khương Tư Ý thì đột nhiên gã sực tỉnh, bật người dậy. Nhìn cô chủ ửng hồng đôi má nằm dưới cơ thể mình, gã giống như bị sét đánh chết đứng. “Rầm”, lưng gã đụng mạnh vào cửa xe sau, không gian nhỏ hẹp khiến gã không thể cách quá xa. Dường như Khương Tư Ý cũng tỉnh táo lại, vội vàng sửa sang lại quần áo và đầu tóc, nói: “A Lực, gan anh cũng lớn thật.”
“...” A Lực bị dọa đến nỗi hô hấp thật khó khăn, vội vàng quỳ gối lên ghế nhận lỗi: “Xin lỗi cô chủ. Tôi thật đáng chết, thật sự xin lỗi!”
“Được rồi, xem như chưa xảy ra chuyện gì, sau này không được nhắc lại nữa.”
“Vâng.”
“Anh4lên trước lái xe về nhà đi.”
“Vâng.”
A Lực xuống xe, đi đến chỗ ngồi rồi lái xe đi.
Gã lái rất chậm, tâm trạng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hình ảnh vừa rồi quá kích thích, trong đầu gã lấp đầy dáng vẻ ý loạn tình mê của Khương Tư Ý, hành hạ gã quá thể. Khương Tư Ý cũng cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô ta không rõ cảm giác của mình đối với A Lực là gì, chẳng qua cô ta cảm thấy, nếu Cố Nam Hách đối xử với cô ta bằng phân nửa A Lực thì hay biết mấy.
***
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Sở Dương và Lâm Thiển vô cùng tức giận, nhưng Phương Tiểu Hi lại tỏ ra như không có chuyện gì. Trái lại cô còn khuyên bảo các cô đừng so đo với Khương Tư Ý.
“Ngây thơ, ngu ngốc, cô ta cũng đâu phải trẻ con, chơi trò đấy vui lắm sao? Tiểu Thiển, sau này họp mặt nhà họ Cố, có cô ta không có chị. Trong mắt chị không thể chứa nổi hạt cát như cô ta, vừa nhìn đã thấy xốn mắt rồi.” Nhìn dáng vẻ hậm hực của Sở Dương, Lâm Thiển không biết phát biểu ý kiến như thế nào. Vì thân phận quá rắc rối nên cô chẳng dám bình luận.
Phương Tiểu Hi thở phào một hơi. Vừa ra khỏi nhà hàng, cô lập tức có cảm giác như được sống lại: “Chị em đừng như vậy, em không sao đâu. Cô ta để ý nhưng em chẳng thèm quan tâm.” Sở Dương: “Nam Hách đúng là đồ ngốc, không biết nghĩ sao lại đi chọn cổ vợ bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Lâm Thiển: “Chị, chị sai rồi, không phải Nam Hách chọn mà là chú thím Ba chọn con dâu.” Phương Tiểu Hi cười khổ: “Yêu đương là chuyện của hai người, còn hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình. Bọn họ như thế nào cũng không liên quan đến người ngoài chúng ta. Chị Sở Dương, chị đừng nóng nảy. Chị còn đang mang thai đấy.” Sở Dương hít thở đều hai cái: “Thôi thôi thôi, mặc kệ bọn họ, chẳng liên quan chúng ta.” Lâm Thiển thúc cùi chỏ vào Phương Tiểu Hi, nhẹ giọng hỏi: “Chị không sao thật chứ? Đừng lo, ở trước mặt bọn em chị không cần phải miễn cưỡng mình.” Phương Tiểu Hi cười xòa: “Chị không sao thật mà. Chuyện đã qua bao lâu rồi, chị không còn suy nghĩ nữa. Trừ những lúc gặp mặt bất ngờ ra thì những chuyện khác chẳng thành vấn đề.” Nếu cô đã nói như vậy, Sở Dương và Lâm Thiển không tiện hỏi thêm. Cả ba người tiếp tục tìm chỗ ăn mới.
***
Cố Nam Hách lại không cảm giác dễ chịu như vậy. Có lẽ là người bị vứt bỏ sẽ cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa nỗi đau đớn. Anh tức giận tại sao Phương Tiểu Hi có thể tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Alo, anh Hai, rảnh không? Ra ngoài uống rượu đi.” “Không rảnh, anh phải về nhà với vợ con.”
“Đừng vậy chứ, chỉ một ngày thôi, nếu không em uống say là khỏi về nhà luôn.”
“Đừng lo, bây giờ gọi lái xe thuê tiện lợi lắm”
“Thôi không nói nữa, sắp đến giờ Nam Nam và Bắc Bắc tan học rồi, anh đi đón bọn nhỏ đây.”
“O...”
Người đang lúc thất tình sẽ cảm giác tất cả mọi người bên cạnh đều vô cùng hạnh phúc.