*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Dĩ nhiên rồi. Ha ha.” “Hứ, anh chẳng thành thật chút nào, em giận đấy.”
“Haha, đùa với anh thôi, mấy ngày không gặp rồi, sao em nỡ giận anh chứ, quấn quít còn không kịp nữa kìa.”
Từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt Cố Nam Hách đều cứng ngắc, dù thế nào cũng không thả lỏng được. Đối với Khương Tư Ý, anh chỉ có cảm giác áy náy. Cô ta rất tốt, mặt nào cũng hoàn hảo, chỉ có điều anh không thương cô ta.
Gần đây trên các mặt báo không hề có tin tức của Phương Tiểu Hi. Bây giờ, một số công ty truyền thông vô lương tâm đều dùng đại danh từ “hết thời” khi nhắc tới Phương Tiểu Hi, họ gọi cô là “Thiên hầu hết2thời”. Đám người trên mạng cũng nháo nhào hùa theo, lại còn gọi tắt thành “Lạc hậu....”
(*) Thiên hầu hết thời tiếng Trung là “Lạc phách thiên hậu”, họ ghép từ đầu và từ cuối. Giới giải trí chính là như vậy. Trừ khi bạn thuận buồm xuôi gió, còn không thì chỉ cần một chuyện không như ý thì sẽ bị chế giễu, cười nhạo. Sau chuyện với Uông Hải Thành, có thể nói Phương Tiểu Hi đã thân bại danh liệt.
Chẳng những cô đắc tội với đạo diễn Trương và nhà sản xuất Lưu, hơn nữa còn đắc tội với rất nhiều nhà đầu tư. Hai người đó đều là lão làng trong giới, mà nhà đầu tư chính là ông chủ, đắc tội bọn họ không khác gì đắc6tội cả giới giải trí, sau này còn ai dám mời Phương Tiểu Hi tham gia nữa? Nhưng chuyện đó chỉ là thứ yếu, Cố Nam Hách lo lắng nhất chính là cô.
Không nhận được tin tức của cô, anh trở nên bấn loạn. Cô sẽ không nhốt mình ở nhà, đoạn tuyệt nhân thế chứ? Cô có bị uất ức hay không? Có xảy ra chuyện không? Nhưng bây giờ anh lại chẳng thể làm gì cả, bởi vì anh sống dưới ánh đèn hào quang, nhất cử nhất động của anh đều bị phóng đại lên.
Cô ấy rất tốt, anh đừng
Có những lúc anh không nhịn được sẽ gọi điện thoại cho Sở Dương hoặc Lâm Thiên, muốn hỏi tin tức về Phương Tiểu Hi. Nhưng dường như hai người7bọn họ đã hẹn trước, câu trả lời dành cho anh đều là quấy rầy. Cô rất tốt sao? Anh lo lắng như vậy, đau khổ như vậy, tại sao cô lại rất tốt chứ? Chỉ cần vừa làm hết giờ làm việc, người đầu tiên Cố Nam Hách nghĩ đến chính là Phương Tiểu Hi. Nhìn vị hôn thể khôn khéo hiểu chuyện, anh càng không khống chế được mà nhớ tới cô.
“Nam Hách, vừa rồi chú còn hỏi em có muốn đến Cổ Nghiệp làm việc không. Thật ra ba em cũng hỏi em muốn đến đầu làm việc, em còn nói em chưa nghĩ ra. Em cảm thấy nếu hai người chúng ta làm việc một chỗ, sẽ có cái tốt cũng sẽ có cái không tốt. Nhưng dĩ4nhiên bây giờ em muốn ở bên cạnh anh càng nhiều càng tốt, em chỉ tiếc không thể ngày nào cũng nhìn thấy anh. Tuy nhiên em cũng biết, nếu chúng ta làm việc chung sẽ dễ nảy sinh mâu thuẫn. Em lo lắng mâu thuẫn trong công việc sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
Khương Tư Ý nói xong mới phát hiện Cố Nam Hách vốn chẳng nghe. Dường như anh đang nghĩ tới chuyện khác, dáng vẻ buồn rầu. “Nam Hách, anh cảm thấy thế nào? Anh có muốn em giúp đỡ công việc cho anh không? Nam Hách, Nam Hách?” “Hả?” Rốt cuộc Cố Nam Hách cũng sực tỉnh, vừa xấu hổ vừa nghi hoặc nhìn cô ta: “Ngại quá, em vừa mới nói gì?”
Đối diện với6anh, ngoài mặt Khương Tư Ý vẫn tươi cười ngây thơ, nhưng trong lòng thì muốn nổi điên lên
Cố Nam Hách, rốt cuộc trong lòng anh có tôi hay không?
Cô ta kiên nhẫn lặp lại những lời vừa rồi, sau đó hỏi ý kiến của anh: “Anh cảm thấy thế nào?” “Em vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, nên ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Em không cần ép bản thân mệt mỏi như vậy đâu, đi làm vất vả lắm.”
“Nhưng em đã nghỉ đủ rồi, nếu nghỉ thêm nữa, không chừng sẽ không có thời gian đi làm. Sau khi kết hôn, em còn phải sinh con, nuôi con. Khi đó tất cả sức lực đều tập trung lên người con cái, em làm gì có tâm trí mà đi làm nữa?”
“...” Cố Nam Hách bị hỏi mà sững sờ. Anh có cảm giác chuyện kết hôn, sinh con vẫn còn quá xa vời. “Cho nên chỉ có trong khoảng thời gian này em mới rảnh rỗi trải nghiệm cảm giác làm việc như thế nào. Nếu anh không chê em phiền phức, em sẽ đến chỗ anh thực tập nhé? Anh chỉ cần bố trí công việc ở tầng một cho em là được.” Cố Nam Hách uyển chuyển dời đề tài đi: “Để anh và ba thương lượng một chút, tốt hơn nên hỏi thêm ý kiến của ba em.”
“Vâng, vậy em chờ tin của anh nhé.” Bữa cơm tối rất yên tĩnh, hầu như Cố Nam Hách chẳng nói gì. Chu Đình hỏi thăm anh vài lần, anh đều ừ hử cho xong, thể là bà đành phải bỏ qua.
Chu Đình thấy con trai không hăng hái, vì vậy chuyển đề tài sang người Khương Tư Ý. Bà nhiệt tình gắp rau cho cô ta, nói: “Tư Ý, hôm nay cháu đừng về nhà. Trong phòng Nam Hách có đầy đủ tiện nghi, dì cũng đã chuẩn bị cho cháu hai bộ quần áo rồi.”
Khương Tư Ý đỏ mặt, ra vẻ cực kỳ ngượng ngùng: “Vậy để cháu hỏi mẹ cháu đã.” Chu Đình cười nói: “Dì đã nói với mẹ cháu rồi, mẹ cháu cũng đồng ý. Nam Hách, ăn cơm xong thì đưa Tư Ý lên xem một chút, còn thiếu thứ gì thì nói mẹ chuẩn bị.”
Không đợi Cố Nam Hách trả lời, Khương Tư Ý đã lắc đầu: “Không cần phiền phức đâu ạ, cháu cũng không quá câu nệ. Lúc ở nước ngoài, cháu còn đi cắm trại bên ngoài cùng với bạn học, hai bộ quần áo đã đủ mặc một tuần lễ.” Mắt Chu Đình sáng lên: “Ôi trời, cháu còn đi cắm trại nữa à? Thật không đấy?”
Khương Tư Ý: “Đương nhiên là thật, cháu ở nước ngoài rất tự do, không giống như ở trong nước, bị quản lý nghiêm ngặt dưới mắt của ba mẹ.”
Chu Đình cười, bà ta thật sự hài lòng về người con dâu này chứ chẳng phải giả vờ: “Lúc Nam Hách mười mấy hai mươi tuổi cũng thường ra ngoài cắm trại, sau khi đi làm thì không có thời gian nữa. Mẹ thấy hai đứa có nhiều phương diện rất hợp nhau, cùng ngành, cùng giới, ngay cả sở thích cũng giống. Còn nữa, Nam Hách cũng giống cháu, không thích bị gia đình quản lý quá nghiêm, chế dì và chú nói nhiều.”
Khương Tư Ý đỏ bừng cả mặt: “Không không, cháu không có ý chê di quản lý quá chặt, cháu... ý cháu không phải vậy.” Chu Đình: “Không sao, ba mẹ trên đời này đều giống nhau, chờ sau khi hai đứa có con cái thì sẽ hiểu thôi. Dì và chú đã tìm nhà mới cho hai đứa, sau khi kết hôn thì có thể ở riêng, hưởng thụ thế giới của hai người. Chờ sau khi có con, hai đứa muốn tiếp tục ở nhà riêng hay trở về đây thì tùy. Hai đứa cần ba mẹ thì ba mẹ sẽ ở chung, hai đứa không cần thì ba mẹ sẽ tránh đi thật xa.”
Khương Tư Ý vẫn đỏ mặt, cô ta cũng rất mong đợi hôn lễ của mình và Cố Nam Hách.
Chu Đình nói tiếp: “Chú dì cũng giống như ba mẹ cháu, đều hi vọng vợ chồng son hai đứa sống thật hạnh phúc. Hai đứa đều là con một, sau khi kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà. Bốn người già cả chúng ta đều nghĩ cho các con. Cho dù là quan hệ giữa hai đứa, hay là quan hệ giữa chúng ta, quan hệ vợ chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ có lúc phát sinh mâu thuẫn, nhưng điều này không quan trọng. Gia đình nào mà không có mâu thuẫn, những lúc đó cháu đừng lo lắng, chỉ cần một lòng vì gia đình này là tốt rồi.”
Khương Tư Ý cảm thấy ấm áp trong lòng, xúc động nói: “Vâng thưa dì, cháu sẽ ghi nhớ.” Dưới bàn cơm, Khương Tư Ý níu vạt áo Cố Nam Hách: “Còn anh? Đã nhớ chưa?” Cố Nam Hách lạnh nhạt đáp: “Anh nhớ rồi.” Chu Đình: “Ừ, nhớ là tốt. Được rồi, chắc hai đứa không thích nghe mẹ càm ràm đâu, ăn xong thì lên lầu đi, không cần ngồi cùng chúng ta.”