Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 623: Cảm ơn anh, giang phong dật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên, có người mong chờ, cũng sẽ có người dè bỉu. “Cái gì, Phương Tiểu Hi? Không phải Phương Tiểu Hi đã hết thời rồi sao, sao giờ lại trồi lên nữa vậy? Da mặt cũng dày thật đấy.” “Trong giới giải trí dễ kiếm tiền lắm thôi, loại minh tinh giống như cô ta cũng chỉ cần bán rẻ tiếng cười là đủ. Nhưng nếu như trong cuộc sống đời thường ấy hả, tiền kiếm được còn không đủ mua son phấn.” “Không phải Phương Tiểu Hi đổi nghề tiến quân vào giới tiệc tùng rồi à? Sao cô ta vẫn còn đóng phim? À, thì ra là năm ngoái, do Cố Nam Hách trải đường cho cô ta. Đúng là lãng phí tâm huyết của2ông chủ Cổ.”

“Phương Tiểu Hi quả là tự mình tìm đường chết, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn thoát khỏi ông chủ Cổ. Kết quả chưa cất cánh đã ngã sấp mặt, ngồi chờ Thiên hầu hết thời rớt đài ảnh hậu.”

“Năm nay ảnh hậu đừng vào tay Phương Tiểu Hi nữa nha. Tôi nhìn cô ta đến phát ngán luôn rồi. Kể từ sau khi cô ta rời khỏi Minh Nghiệp thì bắt đầu xuống dốc. Thiên hậu hả? Ha ha, gọi là Thiên hậu hầu rượu mới đúng.”

“Nhất quyết tẩy chay Phương Tiểu Hi, không thèm xem phim cô ta đóng nữa.”

Những lời nói gièm pha cứ không ngừng tuôn ra, chủ yếu đều mắng chửi Phương Tiểu Hi. Trong nhà, đã lâu không lên6mạng, vì biết được mình được đề cử nữ chính xuất sắc nhất liên hoan phim, Phương Tiểu Hi muốn lên mạng tìm một ít thông tin liên quan. Nhưng không ngờ, vừa mở Weibo lên, cư dân mạng đã bắt đầu ném đá cô điên cuồng. Phương Tiểu Hi đè nén lửa giận, nhiều lần muốn đáp trả đám anh hùng bàn phím phun phân, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.

Cô biết, chỉ cần đáp trả một lần, sau đó sẽ có nhiều nước bẩn hắt lên người hơn nữa.

Mỗi lúc như vậy, cô chỉ có thể trốn ở đâu đó ngồi khóc.

Nhưng chuyện cô để ý không phải là bị những kẻ đó nhục nhã, mà là đoàn làm phim bị liên lụy. Đây7mới là điều cô quan tâm nhất.

Cô lập tức gọi điện thoại qua cho đạo diễn Phùng Nhất Phàm. “Alo, thầy Phùng, em là Tiểu Hi. Thật xin lỗi, xin lỗi, là em liên lụy thầy rồi.” Có thể nói Phùng Nhất Phàm là người chứng kiến toàn bộ quá trình từ một tiểu bối vô danh đến khi trở thành một đại minh tinh nổi tiếng như cồn của Phương Tiểu Hi. Đồng thời, ông cũng vô cùng tiếc nuối cho tình trạng bây giờ của cô.

Phùng Nhất Phàm nói rất chân thành: “Tiểu Hi, chuyện này không thể trách em được, đừng để trong lòng.”

“Bộ phim này là bộ phim đầu tay của thầy, em thật sự lo lắng nó sẽ bị hủy hoại vì em.”4“Nếu có bị hủy hoại cũng là do năng lực của thầy có vấn đề, không liên quan đến em.” “Thầy Phùng, thầy nói vậy càng khiến em áy náy hơn.” “Tiểu Hi, em cũng là diễn viên lâu năm, trải qua biết bao sóng to gió lớn, nên biết rõ giới giải trí lâu nay vẫn như vậy. Dĩ nhiên em cũng phải xác định chắc chắn, nếu cảm thấy mệt mỏi thì cứ dừng lại nghỉ ngơi một thời gian, đừng mù quáng đâm đầu vào.”

“Vâng, em hiểu.”

“Thật ra thầy cũng rất lo lắng và tiếc nuối cho tình trạng hiện giờ của em.” “Thật xin lỗi, em khiến thầy thất vọng rồi.” “Em có tới lễ khai mạc không? Thầy rất hi vọng nữ diễn6viên chính sẽ ở cùng với mọi người. Chúng ta chính là một tổng thể thống nhất.” Vốn dĩ cô đã quyết tâm không đến dự, nhưng vừa nghe thầy Phùng nói vậy thì cô lại do dự: “Em sợ sự xuất hiện của em càng gây bất lợi cho đoàn phim.” “Nhưng nếu không có nữ chính, chúng ta cũng sẽ bị chỉ trích thôi. Nếu làm thế nào cũng bị nói thì hãy làm theo tiếng lòng đi. Em cứ làm chính mình, không cần lo lắng nhiều quá.” “Vậy... được rồi, em đi.” “Tốt lắm, quyết định như thế, không được đến muộn”

“Vâng, cảm ơn thầy.”

Năm năm trước cô và Phùng Nhất Phàm cùng quay chung một bộ phim, ông đóng vai ba của cô. Sau đó hai người vẫn duy trì liên lạc, cuối năm ăn Tết cô đều đến thăm nhà của thầy Phùng. Sau đó thầy quay phim điện ảnh, chọn cô làm nữ chính khiến cô vô cùng cảm kích.

Năm ngoái, cô đã tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết vào bộ phim này. Cô không chỉ vì yêu thích nhân vật, mà còn vì muốn báo đáp sự quan tâm mấy năm qua của thầy Phùng đối với cô. Bây giờ cố xảy ra chuyện, liên lụy đến bộ phim của thầy Phùng, cô cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nếu đã quyết định tham dự lễ khai mạc liên hoan phim, vậy thì cô muốn ăn mặc thật chỉn chu. Gần nửa năm nay cô không hề có việc làm. Sau sự việc Uông Hải Thành, sự nghiệp của cô hoàn toàn đóng băng, thậm chí cô còn muốn rút lui khỏi giới giải trí.

Có lẽ lần liên hoan phim này chính là thời cơ để chuyển mình.

Sau khi thoát khỏi nỗi đau thất tình, cô tự hỏi rốt cuộc mình muốn làm gì. Đáp án rất rõ ràng, cô muốn đóng phim, thuần túy chỉ là niềm đam mê diễn xuất vô cùng mãnh liệt.

Sau mấy lượt do dự, cô gọi điện cho người bạn tốt lâu năm, cũng là nam chính của bộ phim này, Giang Phong Dật. Nhận được điện thoại của Phương Tiểu Hi, Giang Phong Dật mừng rỡ: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao, em mà lại gọi cho anh cơ đấy!” “Chẳng lẽ lạ lắm à?”

“Dĩ nhiên rồi, bình thường nhắn tin WeChat mà em còn không trả lời, nói chi đến điện thoại. Bây giờ em lại tự mình gọi tới, em thử nói xem có kinh ngạc bất ngờ hay không?” “Anh nói ít thôi, em tìm anh là có chuyện quan trọng.” “Ha, anh biết, anh biết, nếu không phải chuyện quan trọng thì em cũng không tìm anh. Nói đi, có thể ra sức vì người đẹp Phương là vinh hạnh của anh.” Phương Tiểu Hi rất cảm động. Thật ra quan hệ của cô với mỗi người bạn trong giới giải trí đều rất hời hợt. Quan hệ với người khác phái lại còn xa cách hơn, chỉ liên lạc vì công việc. Không ngờ lúc cô gặp chuyện không may, Giang Phong Dật lại bằng lòng giúp cô. “Em sẽ đến dự buổi lễ khai mạc liên hoan phim với các anh, nhưng em còn chưa chuẩn bị lễ phục.” Giang Phong Dật vừa nghe đã sảng khoái đồng ý ngay: “Chuyện này dễ thôi, cứ giao cho anh, anh giúp em giải quyết.” “Thật không? Thời gian gấp lắm, có làm khó anh không?”

“Nếu anh nói có thì em không nhờ anh giúp nữa à?”

“Ha, anh nói không sao là không sao. Anh chắc chắn sẽ giải quyết giúp em trước lễ khai mạc, yên tâm đi.”

“Cảm ơn.”

“Em không cần khách sáo với anh. Tiểu Hi, biết em lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em chủ động nhờ vả anh đấy. Thật ra anh vô cùng hâm mộ em, cũng muốn kết bạn với em. Anh hi vọng trong lúc khó khăn, em vẫn biết có người bạn này luôn đứng sau ủng hộ em.”

Phương Tiểu Hi cảm động đến nghẹn ngào, nói: “Cảm ơn anh, Giang Phong Dật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.