*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh ta nuốt chưa?” “Ai mà biết.” A Lực tức giận đáp.
Khương Tư Ý ảo não thúc cùi chỏ gã, “Anh ăn nói kiểu gì đấy?”
A Lực miễn cưỡng bước lại, kiểm tra hai bên cổ Cố Nam Hách, “Nước trào ra từ hai bên khóe miệng rồi, làm sao tôi biết được anh ta có nuốt vào hay không. Dù sao có uống hay không cũng thế thôi, say đến thế này thì không làm được gì đâu.” Khương Tư Ý đầu mối khó chịu, giậm chân oán trách, “Anh không thể lấy nhiều thuốc hơn được sao? Chỉ có từng này, uống hay không cũng không biết.”
“Em2tưởng thuốc này dễ tìm lắm hả? Một ít này là đủ rồi, dược hiệu rất mạnh đấy.” “Em thấy anh bị lừa rồi. Dáng vẻ anh ta như vậy, nhìn đầu ra là dược hiệu rất mạnh?” A Lực giận đến sắp không kiềm chế được, lần đầu tiên chống đối lại cô chủ, “Nói thẳng ra là em muốn lên giường với anh ta phải không?” “Em...” Khương Tư Ý đỏ bừng mặt, vội vàng chối, “Không bao giờ!” “Sao lại không? Em đừng phủ nhận. Em nghĩ ra chuyện ngày hôm nay không phải chỉ để lên giường với anh ta hay sao?” “A Lực!” Khương Tư Ý trách móc, “Anh muốn tạo phản phải không?” Cô ta chỉ chỉ6vào bụng mình, nói, “Em không làm như vậy thì có thể giữ được con trai anh không? Nếu không thì chúng ta đi luôn bây giờ, đến bệnh viện, phá thai, đi, đi.”
Hai chân A Lực bất động như dính luôn vào sàn nhà.
Khương Tư Ý thở dài, giọng nói đột nhiên chậm lại, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ trái tính trái nết, “A Lực, anh ta vốn là người bất lực. Không phải em chưa từng thử qua, em cởi hết ra rồi mà anh ta cũng không nhúc nhích. Phương Tiểu Hi nhẫn tâm rời bỏ anh ta như vậy, có khi nguyên nhân chủ yếu không phải gì khác, mà chính là vì anh ta bất7lực.”
Khương Tư Ý nâng mặt A Lực lên, bĩu môi phụng phịu nói: “A Lực, đừng nóng giận, đây không phải là biện pháp duy nhất của chúng ta sao? Chỉ cần qua được cửa ải này, con của anh có thể danh chính ngôn thuận được sinh ra. Cả đời anh có thể chăm sóc con chúng ta nên người, như vậy không tốt sao?” A Lực bị thuyết phục, ánh mắt cũng dịu lại. Gã cúi đầu hôn cổ ta, Khương Tư Ý cũng phối hợp hôn trả lại.
Hai người càng hôn càng kích động, càng hôn càng quên mình, còn xé quần áo của nhau. Cố Nam Hách nằm như cá chết trên giường, chợt nghe thấy loại âm thanh4quái dị này, mắt nhắm mà mày cau. A Lực đột nhiên tấn công khiến cho Khương Tư Ý cự lại, “Đau... nhẹ một chút, nhẹ thôi...”. Tiếng cười của A Lực vừa đắc ý vừa bỉ ổi, “Đầu ngón tay chắc chắn không mềm bằng đầu lưỡi rồi, nhưng mà, ngón tay thì dài.” “Anh xấu lắm, a...”.
A Lực cảm thấy lần này còn kích động hơn cả những lần trước. Bởi vì gã làm cô chủ ngay trước mặt vị hôn phu của cô, gã có cảm giác như mình là người thống trị cả thế giới, có trong tay tất cả. Diễn trò say rượu đến đây là đủ rồi, làm thêm nữa sẽ khó chịu hơn, Cố Nam Hách6bỗng mở mắt, nhưng tầm mắt của anh không liếc đi đâu, chỉ nhìn thẳng lên trần nhà.
“Ngừng, dừng lại...” Cố Nam Hách bất đắc dĩ vội vàng nhắm mắt lại. Khương Tư Ý cười nói: “Được rồi, dừng thôi. Cố Nam Hách vẫn còn ở đây, đừng đánh thức anh ta dậy.”
A Lực bất chấp, tiếp tục hôn cô ta.
“Sau này còn nhiều cơ hội không kém lần này, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
“Còn nhiều thời gian?” A Lực si mê nhìn cô ta, đây đúng là kiểu phụ nữ nghĩ có mà nói không. Ngoài miệng thì bảo dừng, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Gã chỉ vào phòng tắm nói: “Ngại chướng mắt Cố Nam Hách thì chúng ta đổi chỗ đi.” Nói rồi A Lực ôm cô ta đi thẳng vào phòng tắm. Khương Tư Ý cũng không phản đối. Cố Nam Hách nằm trên giường cuối cùng cũng nặng nề thở ra một hơi dài. Thật sự không ngờ, chuyện anh nghi ngờ còn quá đơn giản. Thực tế so với tưởng tượng còn đặc sắc hơn gấp trăm lần. Anh vội vàng đứng dậy. Chẳng phải Khương Quân đang dự tiệc rượu ở dưới lầu sao? So với việc ghi âm lại, để Khương Quân tận mắt nhìn thấy con gái và vệ sĩ có gian tình thì còn hiệu quả hơn. Cố Nam Hách đứng ngoài cửa, tay cầm thẻ phòng, kiên nhẫn chờ bố vợ tương lai lên.
Chỉ một lát sau, Khương Quân đen mặt đi đến. Vừa ra thang máy ông ta đã nhìn thấy Cố Nam Hách, “Nam Hách, chuyện gì vậy? Không phải cậu uống say sao? Tư Ý đâu?”
Cố Nam Hách đặt thẻ phòng vào tay ông ta, “Cô ấy ở bên trong.”
Khương Quân hoài nghi. Cố Nam Hách gọi điện thúc giục ông mau lên đây xem, nhưng lại ấp úng không nói rõ ràng, “Một mình nó ở trong đó làm gì?”
“Không phải một mình.” “Cậu có ý gì?” Nét mặt Khương Quân nghiêm túc, “Cậu có ý gì thì nói rõ ra đi.”
Chuyện đến mức này, Cố Nam Hách cũng không muốn nói dối. Phải để cho nhà họ Khương tận mắt nhìn thấy chuyện này thì anh mới có thể yên thân rút lui, “Chủ, không lẽ chú không phát hiện ra con gái chú và vệ sĩ có tình ý sao?”
t?” Khương Quân trố mắt nhìn chằm chằm, không thể tin nổi.
“Đầu tiên cháu xin đảm bảo, vì danh dự của Tư Ý và nhà họ Khương, cháu tuyệt đối không công khai chuyện này. Sau đó...” Cố Nam Hách làm ra vẻ vô cùng khó khăn, “Nếu cần giữ bí mật chuyện này thì chú phải tìm một lý do hợp lý khác để giải thích với ba mẹ cháu. Nếu không, ba mẹ cháu nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng...”
Khương Quân gấp gáp ngắt lời anh, “Rốt cuộc Tư Ý đang làm gì bên trong?” Cố Nam Hách lúng túng, không nói nên lời.
Khương Quân cà thẻ phòng, mở cửa đi vào. Trong ánh đèn mờ tối của căn phòng, đủ loại quần áo rơi trên thảm, vô cùng lộn xộn, cửa phòng tắm không đóng, bên trong có tiếng nước. Giữa tiếng nước chảy còn có tiếng cười đùa của đôi nam nữ, thật sự chói tai. Khương Quân là người từng trải, dĩ nhiên biết đôi nam nữ bên trong đang làm gì. Ông siết chặt tay, đứng ở cửa phòng quát to, “Tư Ý!” Lập tức tiếng cười ngưng lại, chỉ còn tiếng nước vẫn chảy. Sau đó là tiếng động hoang mang loạn xạ.
Rồi sau đó nữa, cửa phòng tắm bị đóng sập lại.
Khương Quân tức giận cực độ, đôi mắt như phả ra lửa. Ông nổi giận gầm lên, “Khương Tư Ý, mày lăn ra đây cho ba!”