Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 644: Thật là nghiệp chướng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3182

Anh nhận ra người đàn ông kia là A Lực, vệ sĩ của cô ta. Trước đó anh còn nghe nói A Lực xin nghỉ việc.

Anh bình tĩnh nhìn vị hôn thê của mình ngoại tình mà thâm tâm không hề gợn sóng, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Khi anh nghĩ rằng có thể2từ hôn Khương Tư Ý trong hòa bình, thì Khương Tư Ý lấy chuyện Phương Diệp ra để uy hiếp anh. Cùng lúc đó, anh còn điều tra được, chuyện đóng băng Phương Tiểu Hi chính là do Khương Quân làm. Nhà họ Khương có vị thế rất quan trọng trên thương trường. Mặc dù bọn họ không quan hệ với giới điện ảnh và truyền hình nhiều lắm, nhưng Khương Quân không thiếu bạn bè làm trong ngành này. Chỉ cần một câu nói, thì chuyện đóng bằng một nghệ sĩ không có ô dù là chuyện dễ như trở bàn tay. Kể cả mấy người đạo diễn Trương và các nhà sản xuất vớ vẩn cũng đều nghe lời Khương Quân mà trêu đùa Phương Tiểu Hi.

Rồi sau đó mấy6chuyện anti-fan, bôi nhọ, hiệp sĩ bàn phím, đều là do Khương Quân thao túng. Hàng loạt động thái này chính là để Phương Tiểu Hi thân bại danh liệt.

Cố Nam Hách đã từng nghĩ rằng, Khương Quân là một danh sĩ hiển hách đàng hoàng, sẽ không chấp nhặt một nghệ sĩ. Chẳng qua là do Khương Tư Ý xúi bẩy và chỉ cần con gái ủy khuất phàn nàn mấy câu về Phương Tiểu Hi là Khương Quân tự nhiên sẽ thay con gái trả đũa.

Những ngày vừa rồi, Cố Nam Hách vẫn luôn ẩn nhẫn, vừa không muốn để chuyện riêng của mình làm ô uế cả gia tộc, lại cũng không muốn buông tha cho Khương Tư Ý dễ dàng như vậy. Anh muốn giúp Tiểu Hi xả7giận. Vì vậy, anh từng bước từng bước cố ý đi vào cái bẫy của Khương Tư Ý, còn chuẩn bị sẵn bút ghi âm.

Đây không phải là chuyện của riêng anh, cũng không phải chuyện của riêng anh và Khương Tư Ý. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định để Khương Quân tự xử lý.

Anh biết được kế hoạch của Khương Tư Ý. Cũng đoán trước, Khương Tư Ý sẽ hẹn trước hai mẹ đến vào ngày hôm sau. Chỉ cần hai người mẹ nhìn thấy bọn họ nằm trên giường thì sẽ nhận định hai người đã xảy ra quan hệ. Như vậy, chỉ vài ngày sau Khương Tư Ý nói mang thai, anh vừa phải kết hôn vừa làm ba.

Anh cũng không ngờ Khương Tư Ý và A Lực4lại cuồng nhiệt đến mức độ này. Kế hoạch không thành công còn tùy ý sơ suất.

Đã như vậy, đúng lúc Khương Quân đang ở dưới lầu, hôm nào không bằng hôm nay. Trong phòng vang lên tiếng quát mắng đánh đập. Anh nhìn qua khe cửa thấy A Lực trần như nhộng quỳ gối trước mặt Khương Quân, cúi đầu không nói lời nào, không kháng cự, để mặc Khương Quân đánh mắng.

Khương Tư Ý đã mặc áo choàng tắm, nép vào trong góc, sợ hãi đến phát khóc.

“Mày luôn miệng nói bảo vệ cô chủ chu toàn, đây chính là bảo vệ nó sao?” Chân đá còn không đủ, Khương Quân còn giơ tay lên đâm gã. Nắm đấm của Khương Quân không èo uột như của Khương Tư Ý.6Ba quả đấm nện vào lưng A Lực khiến gã phun ra một ngụm máu lớn. Nhìn A Lực bị đánh, Khương Tư Ý cũng đau lòng, nhưng không dám xông vào ngăn cản, sợ bị ba đánh chết, “Ba, ba đừng đánh, xin ba bớt giận... Ba...”

“Mày câm miệng cho tao!” Khương Quân giận dữ chỉ vào Khương Tư Ý, “Tao không có đứa con gái hạ tiện như mày!”

“Ba...”

“Đừng gọi tao!” Khương Quân nuốt không trôi chuyện này, rồi quay sang đấm đá túi bụi vào A Lực. A Lực chống không nổi ngã xuống đất, thở thoi thóp. Khương Tư Ý sợ xảy ra án mạng, rón rén bò qua, níu lấy ống quần Khương Quân, “Ba, ba, ba đừng đánh anh ấy, ba đánh chết anh ấy thì làm sao?..” Cô ta than thở khóc lóc cầu xin nói, “Ba, con sai rồi, con sai rồi. Ba, ba tha thứ cho con được không? Ba?..”

Khương Quân nhấc chân đá văng cô ta, “Cút ngay!” Một cước này là hết sức, Khương Tư Ý khỏe mạnh bị ông đá một cú ngã nhào xuống, “A, đau quá.” Khương Quân ảo não than lên một tiếng, vô cùng đau lòng. A Lực lấy hết sức bình sinh bò đến bên Khương Tư Ý, dùng cơ thể mình che chở cho cô ta, cố nói: “ông chủ, ông muốn đánh thì đánh tôi đi, không sao cả, ngàn vạn lần đừng đánh cô chủ.”

“Mày còn dám nói!” Khương Quân nhìn thấy gã thì lại nổi nóng, có róc xương róc thịt cũng không đủ hả giận, “Mày có biết thân phận của mình không? Bất quá mày chỉ là vệ sĩ tao thuê. Mày ăn gan hùm gan báo mới dám chơi đùa với con gái của Khương Quân tao, mày không muốn sống nữa hả?”

A Lực cúi đầu nhận tội, “Thật xin lỗi, ông chủ... Nhưng mà... Nhưng mà tôi thật lòng yêu cô chủ...” “Câm miệng!” Khương Quân ngăn lại, nổi trận lôi đình, rồi không kiềm chế được mà lại đấm đá A Lực túi bụi.

Khương Tư Ý được A Lực che chở, có thể cảm nhận được A Lực bị đánh. Cô ta gào khóc kêu to, “Ba, đừng đánh, đừng đánh nữa! Ba muốn đánh chết anh ấy sao...” Không hiểu sao âm thanh lại vang sang cả phòng bên cạnh, khách ở phòng bên lập tức báo với khách sạn. Quản lý khách sạn và nhân viên an ninh chạy đến xem, Cố Nam Hách đứng ở cửa thật lúng túng.

“Tổng giám đốc Cố, sao anh lại đứng đây?” Cố Nam Hách không biết trả lời thế nào, nhức đầu không trả lời mà hỏi ngược lại, “Các người đến đây làm gì?” “Có khách báo phòng này quá ồn. Trong này xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện gia đình.” “Chuyện gia đình? Sao tôi nghe như tiếng đánh nhau?” Đang nói thì Khương Quân đột nhiên xuất hiện ở cửa, quay sang hét vào mặt quản lý, “Nói chuyện nhà thì là chuyện nhà, xen vào việc của người khác làm gì?” Quản lý nhìn người mới bước ra thì bị dọa sợ đến đầu gối cũng run lên. Mẹ ơi, đây không phải là Chủ tịch Khương Quân sao, sao ông ta lại ở đây? “Cút hết cho tôi!” “Dạ dạ dạ.” Quản lý cùng với nhân viên an ninh vội vã kéo nhau đi, đến cả một lời nhắc “Xin giữ yên lặng, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi” cũng không dám nói. Khương Quân nhìn sang Cố Nam Hách. Bây giờ ông ta không còn mặt mũi nào đối diện với anh, mở miệng định nói rồi cuối cùng chỉ thở dài, xoay người đi vào.

Cố Nam Hách thấy vậy cũng sợ xảy ra án mạng, tốt bụng nhắc nhở: “Chú, việc đã đến nước này, cho dù chú có đánh chết người cũng vô ích thôi. Tốt hơn chú nên hỏi xem bọn họ tính toán chuyện sau này thế nào... Hoặc là, chú cũng xem tính toán chuyện sau này thế nào, có muôn bế cháu hay không. “...” Khương Quân lại kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, “Cậu nói gì...” Cố Nam Hách bất đắc dĩ gật đầu.

“Trời đánh tên A Lực khốn kiếp mày!” Lửa giận lại bốc lên, Khương Quân quay vào quát thẳng mặt A Lực, “Đây là con gái duy nhất của tao, là chầu là ngọc, mày như vậy mà dám làm nhục nó. Mày có phải là người không?”

Lần này, Khương Quân không đánh đấm A Lực nữa. Ông mệt mỏi ngồi xuống mép giường, lau nước mắt, lặng lẽ sụt sùi, “Mày, mày, mày, bọn mày... ôi... thật là nghiệp chướng mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.