*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chồng” của Nhiên Nhiên là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Bởi vì gã bị què một chân cho nên không có cô gái nào chịu gả, vì vậy trong nhà đã chi một số tiền để gã mua vợ. Cả ngày Nhiên Nhiên bị nhốt trong nhà lá, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Cô ấy chịu đựng đủ các loại tra tấn mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Cô ấy cũng đã từng thử chạy trốn, nhưng mỗi lần như thể đều bị người ta bắt trở về. Lần chạy trốn xa nhất là chạy được tới trấn trên. Ở đó Nhiên Nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục cảnh sát, cô cứ nghĩ rằng mình sắp được cứu. Ai ngờ,2tên cảnh sát đó lại bắt cô ấy chở về nhà chồng”.
Từ đó cô ấy bị còng xích sắt ngang cổ giống như một con chó, mất hết tự do.
Bảy năm sau, Nhiên Nhiên đã là mẹ của bốn đứa trẻ, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào rời khỏi ngôi nhà lá. Xích sắt đó chuyển từ cổ xuống mắt cá chân, cô ấy vẫn không khác chó là mấy.
Cho đến một ngày, có mấy khách du lịch ba lô từ thành phố B đến đây, trùng hợp đi ngang cửa sổ ngôi nhà lá.
Nhiên Nhiên kể rõ hoàn cảnh của mình cho khách du lịch ba lô, cầu xin người ta báo cảnh sát, cứu cô ấy ra ngoài.
Kết cục trong phim của Nhiên Nhiên có hai phiên bản. Phiên7bản trong nước, cuối cùng Nhiên Nhiên cũng được cảnh sát hộ tống lên xe về nhà, rời khỏi ngôi nhà lá đen tối đó, nhưng cô ấy vĩnh viễn vứt bỏ những đứa con của mình. Còn phiên bản ở nước ngoài, cả gia đình đó đã giấu đi Nhiên Nhiên, thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát. Lúc Nhiên Nhiên chạy thoát ra ngoài, cũng là lúc nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, cô ấy đã giết chết tất cả những người trong ngôi nhà đó, bao gồm cả con của mình rồi tự sát.
Lúc đang diễn vai nhân vật này, đã mấy lần Phương Tiểu Hi đắm chìm trong cảm xúc bị quan tuyệt vọng của Nhiên Nhiên mà không thoát ra1được, mỗi lần diễn là mỗi lần khóc.
Cô đã từng hỏi đạo diễn, kết cục thật sự của Nhiên Nhiên là gì. Đạo diễn đáp, nếu nhân vật Nhiên Nhiên thật sự tồn tại trên đời, vậy thì cô ấy sẽ không tình cờ gặp được khách du lịch ba lô ấy đi ngang qua. Bộ phim đó rất thành công. Nhiên Nhiên chỉ là một vai phụ nhỏ trong bộ phim, lúc phim được công chiếu, rất nhiều người không nhận ra Nhiên Nhiên là do Phương Tiểu Hi đóng. Vì để nhập vai, cô đã tra cứu rất nhiều tài liệu, thậm chí còn du lịch tự túc đến miền núi xa xôi.
Nơi thâm sơn ấy hoàn toàn khác hẳn miền núi nơi bà ngoại có ở. Đó đúng thật là7thế giới hoàn toàn cách xa nhân thế.
Dĩ nhiên, lúc cô du lịch tự túc cũng không gặp phải loại chuyện như trong tài liệu.
Những tội ác như vậy sẽ không dễ gì bại lộ trước công chúng.
Có lẽ bọn họ thấy nghỉ ngơi đủ rồi nên lại tiếp tục khởi động xe. Vào lúc này, chỉ một từ sợ hãi không đủ để hình dung tâm trạng của Phương Tiểu Hi. Nếu như bi kịch của Nhiên Nhiên lặp lại trên người cô, cô quyết không trở thành một Nhiên Nhiên thứ hai. Trong khoang xe tràn ngập mùi vải mốc meo. Cô nằm cạnh khe hở cửa xe, hít thở từng hơi, tựa như mỗi lần hít sâu một cái, thể lực sẽ khôi phục một chút. Đúng lúc này, phía0đầu xe truyền tới tiếng nói.
Nam: “Bà mau nhìn xem cô ta tỉnh chưa?”
Nữ: “Tỉnh thì phải kêu la chứ.”
Nam: “Trước mặt có trạm thu phí, cổ ta mà kêu lên là xong đời đấy!” Nữ: “Cũng phải, thôi để tôi nhìn ra sau thử.”.
Vừa nghe thấy lời này, Phương Tiểu Hi lập tức bò trở về vị trí cũ, nằm giống như một bãi bùn nhão. Giữa buồng lái và khoáng sau có một khung cửa sổ nhỏ. Cửa mở ra, người phụ nữ lấy đèn pin rọi vào, nói: “Chưa tỉnh, dựa theo kinh nghiệm của tôi, sớm nhất cũng phải tới trưa mai mới tỉnh. Ông yên tâm đi, qua trạm thu phí thì tìm chỗ dừng, trói cô ta lại.” Cửa sổ đóng lại, trong khoang tối thui.
Phương Tiểu Hi quả thật không chịu nổi mùi trong khoang xe. Vừa rồi nương theo ánh đèn của người phụ nữ, cô hí mắt quan sát thấy một đống túi da rắn bên cạnh.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng lục lọi. Lúc ấn xuống, cô cảm giác túi da mềm mềm, chắc hẳn là quần áo hay chăn màn cũ linh tinh. Cô lớn gan kéo túi da rắn ra, bên trong đựng đầy một đống quần áo cũ. May mà là quần áo, nếu là thứ khác chắc hẳn cô không ném ra ngoài được. Cô nhét quần áo qua khe cửa, xe chạy tới đâu, quần áo rải tới đó. Chỉ một lát sau, đã đến trạm thu phí, chiếc xe hàng nhỏ từ từ giảm tốc độ tấp vào. Xe dừng, Phương Tiểu Hi lập tức dồn toàn bộ sức lực đạp mạnh vào cửa xe, vang lên tiếng “vùng đùng đùng”. Hai kẻ ngồi trong buồng lái váng cả mắt, thầm kêu không ổn. Nhân viên trạm thu phí vừa định giao hóa đơn thì nghe có tiếng động truyền ra từ khoang xe. Anh ta nghi ngờ hỏi: “Đằng sau chứa gì đấy?”
Người phụ nữ cười: “Tôi mua vài con heo con giúp người trong thôn, chắc đói bụng nên ầm ĩ ấy mà.”
Nhân viên làm việc ngồi trong buồng thu phí, cách một lớp cửa sổ thủy tinh, có lan can phòng hộ bao vây, chỉ thông qua một cửa sổ nhỏ để đưa đồ nên âm thanh anh nghe được khá nhỏ so với thực tế.
“Chúng tôi còn phải chạy về thôn, nếu trì hoãn tiếp sẽ muộn thêm một ngày mất.” Nhân viên nghi hoặc lui về sau nhìn kỹ một chút: “Tiếng động này không giống heo ủi lắm. Hai người đợi đấy, phải kiểm tra.”
Tài xế nghe nói muốn kiểm tra thì đã cuống cuồng đạp ga chạy thục mạng, đâm gãy cả thanh chắn đường.
Nhân viên thu phí lập tức báo cảnh sát. Vài nhân viên thu phí bên trong cũng chạy ra đuổi theo, nhưng xe đã lái đi. Tuy nhiên bọn họ cũng thấy chỗ khe hở khép kín phía sau của xe kẹp vài bộ quần áo, đủ màu sắc tương đối tức cười. Bên này vừa báo tin, cảnh sát đang tìm kiếm ở thành phố B đã lập tức khóa chặt mục tiêu. Sau khi chiếc xe hàng rời khỏi trạm thu phí thì không đi dọc theo quốc lộ Bàn Sơn nữa, mà lái vào một con đường mòn gập ghềnh. Phương Tiểu Hi bị lắc lư đến độ đầu óc choáng váng, cổ có hơi tuyệt vọng. Đột nhiên xe dừng lại, cửa mở tung ra. Một đôi nam nữ hung ác trên dưới năm mươi tuổi đứng đó, một tay cầm gậy gỗ, một tay cầm sợi dây thô. “Mày đúng là con ranh đáng chém nghìn dao, quần áo của tao mà cũng dám ném!” Người phụ nữ vừa mở cửa đã mắng cô tới tấp, vung gậy gỗ quất lên lưng cổ. “Hả... Á... Á...” Phương Tiểu Hi không nhịn được thét lên. Đây là một cây gậy gỗ rất cứng, chỉ một gậy thôi cũng đủ đánh gãy xương cô.
Người đàn ông bắt lấy cổ tay cô trói sau lưng, chỉ cần cô phản kháng thì người phụ nữ kia sẽ lập tức giáng một gậy lên lưng cô.
Động tác của người đàn ông rất mau lẹ, sức lực cũng rất lớn, chỉ nhấc tay vài ba cái đã trói gô cô lại. Phương Tiểu Hi không hề hô hoán cứu mạng. Cách đây mười dặm đều là rừng núi không một bóng người, hồ cứu mạng là hành vi ngu xuẩn nhất, chi bằng bảo tồn sức lực.
Cơ thể cô vô lực, hơn nữa còn bị say xe, cô tự biết mình không có cách nào trốn khỏi hai kẻ ác ôn này, vì vậy nhịn đau nói: “Chẳng phải hai người muốn tiền sao, đừng nói là năm mươi nghìn, chỉ cần các người thả tôi, năm trăm nghìn cũng còn được.”