*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lão Vương ném Phương Tiểu Hi xuống đất rồi ngồi xuống thở phì phò. Phương Tiểu Hi đã mất đi nửa cái mạng. Từ lúc bị trói đến bây giờ, cô chưa uống được ngụm nước nào. Lão Vương thấy đầu cô toàn máu thì nói: “Tôi bảo bà có đánh thì nhẹ tay thôi, Đánh người ta bầm dập thì bản tụt giá lắm.”
Bà vợ thở hổn hển mắng lại: “Không mạnh tay thì vận đen không đi hết. Sao, ông xót hả? Này lão Vương, có phải ông thấy nó da thịt nõn nà nên định xơi trước không hả?” “Nghe bà nói kìa!” Lão Vương nhìn thật thà đột nhiên lộ ra nụ cười dâm đãng, “Sao bà hiểu tối thế? Tôi nghĩ gì bà đều biết2hết cả.”.
Bà vợ bực mình, hễ bực mình là giơ gậy đập Phương Tiểu Hi, “Gái đẹp nào ông cũng muốn chơi trước hết, sao ông không chết quách đi?” Phương Tiểu Hi đau đớn lăn lộn, nhưng lăn tới lăn lui cũng mất hết sức lực. Đầu cô choáng váng, mắt hoa, mệt mỏi, dường như có bị đánh thêm vài gậy cô cũng chai lì rồi. Cô cố sức chớp mắt, ít nhất cũng phải giữ cho tinh thần tỉnh táo, tuyệt đối không thể ngất đi. Cô muốn cảm ơn bà ta, mỗi một gậy chính là một cú đánh thức cô, cảnh cáo cô. “Giờ tôi đánh chết nó, xem ông còn hứng thú nữa không.” “Này này, được rồi được rồi, nếu bà đánh chết7nó thì lấy cái gì đưa cho trưởng làng hả? Chẳng phải bà muốn kiếm mấy chục nghìn sao, nếu đánh chết người thì e là chuyển này chúng ta đi không công rồi.” Bà ta bị thuyết phục nên cuối cùng đã dừng tay. So đo với ai thì so chứ bà ta không so đo với tiền tài, “Ông lo gì chứ, đánh mấy cái sao chết nổi. Nếu đánh vài cái mà chết thì vào nhà trường làng sẽ không sống được ba ngày đâu.” Lão Vương thương xót: “Cái lão già thất phu đó làm gì biết thương hoa tiếc ngọt, chỉ thích đấm đá, ai mà chịu cho nổi? Lần này đã là đứa thứ ba rồi, lần sau ông ta có đến tìm bà1thì từ chối thẳng đi”
“Có tiền không muốn kiếm hả?”
“Đây không phải chính là đưa người ta vào quan tài sao?”
“Tóm lại là ông đau lòng cho nó chứ gì?”
Đang lúc hai ông bà cãi nhau ông câu này tôi câu nọ, Phương Tiểu Hi cắn răng, hai tay tóm lấy dây mây dại gần đó, đồng thời hai chân dùng sức, âm thầm phối hợp, từng bước từng bước nhích sang một bên. Ở nơi này vốn không có lối đi, cỏ dại um tùm, lá mây xum xuê, trốn trong đó rất khó bị phát hiện. Phương Tiểu Hi vừa nhìn thấy mảng lá mây xum xuê thì bình tĩnh núp mình trong đó. “Lại nói xàm nữa rồi, sao bà già rồi thì trở nên thế này7hả?” “Thế sao ông già rồi thì vẫn chứng nào tật nấy. Lần trước tôi vừa quay lưng tán dóc một tí là ông đã cởi quần con gái người ta ra, ông còn bảo tôi nói xàm hả?” “Bà tán dóc với người khác, tôi chán quá nên kiếm chuyện làm cho vui ấy mà! Lôi thôi quá, có đi nữa không đây? Nếu không đi thì trời tối đấy.” Nói rồi lão Vương quay đầu lại thì la to: “Con nhỏ đâu rồi? Gặp ma rồi!” Hai ông bà cãi thì cãi nhưng vừa xảy ra chuyện lớn thì rất đoàn kết. Ông hướng này là hướng kia gạt lá mây bản to ở xung quanh ra tìm.
Phương Tiểu Hi lấy hết dũng khí, bò dậy chạy về0phía trước. “Ở đâu, con khốn!” Bà ta vừa thấy trong đám lá mây lay động khác thường thì cắm đầu chạy qua. Chính là con khốn đó, “Lão Vương, ở bên kia, mau đuổi theo!” Lão Vương rất thạo chạy trong đường núi, vừa thấy mục tiêu thì giống như dã thú ngửi thấy máu tươi, chạy trong đường núi gồ ghề mà như đang chạy trên đường bằng phẳng.
Phương Tiểu Hi cổ sức chạy. Trong đầu cô chỉ nghĩ, nếu lần này không chạy thoát thì có lẽ cả đời này cô sẽ không thể chạy thoát được nữa. Tim của mẹ cô không tốt, nếu có xảy ra chuyện thì mẹ cô có sống nổi không?
Cô nghĩ tới Cố Nam Hách, người đàn ông đó đã từng mang đến cho cô ấm áp, cô chẳng những không thể báo đáp anh mà còn tổn thương anh nặng nề. Đây chính là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời cô. Còn cả những người bạn ít ỏi của cô: Sở Dương, Lâm Thiên, Lâm Du, Mai Mai, và cả Giang Phong Dật đã vươn tay giúp đỡ cô trong lúc cổ khốn khó nhất.
Phương Tiểu Hi vừa chạy vừa nghĩ, vừa sợ hãi. Cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau càng ngày càng gần mình.
“A!” Theo tiếng la thất thanh, Phương Tiểu Hi giẫm hụt chân rồi lăn xuống. Sườn dốc không ngắn, Phương Tiểu Hi lăn thẳng xuống dưới, cô hoàn toàn tuyệt vọng. “A, trời ơi.” Cuối cùng Phương Tiểu Hi cũng dừng lại, cô thả lỏng cả người, cũng may mình còn sống. Phương Tiểu Hi không màng tới vết thương hay đau đớn trên người, gắng gượng bò dậy, hít một hơi rồi lảo đảo chạy tiếp. “Mạng mày lớn nhỉ, rơi xuống vậy mà không chết.” Giọng nói lão ta như sấm sét, Phương Tiểu Hi run bần bật suýt nữa ngã khuyu. Theo bản năng, cô muốn chạy nhanh, nhưng chân cẳng không nghe lời, đường núi lại gồ ghề, vấp chân ngã nhào.
“Ha ha, không còn đường chạy nữa à?” Lão ta thong thả đuổi theo sau, “Đỡ phí sức.” Phương Tiểu Hi lia mắt nhìn ra sau, khu này khác với khu vừa rồi, bộ mặt lão ta vô cùng hèn hạ, bước từng tiến về phía cô. “Đừng đến đây, ông đừng đến đây.” Lão già nhổ ngụm nước bọt vào lòng bàn tay rồi xoa xoa, cũng không quên lia mắt nhìn ra phía sau. Phương Tiểu Hi biết lão ta đang xem bà vợ có đến hay chưa.
“A!” Lão ta bất thình lình nhào lên người Phương Tiểu Hi, cô la lên đầy tuyệt vọng và thể lương.
Không bị bà vợ quản thúc, lão ta giống như sói đói thấy dễ con tươi non, trên mặt đầy dục vọng.
“Cô bé à, ngoan ngoãn nghe lời nào, đừng sợ. Chờ cô em đến nhà trưởng làng thì sẽ biết lão là người thương hoa tiếc ngọc nhất, ha ha.” “Cút ngay, cút ngay, đừng đụng vào tôi! Ông không được đụng vào tôi.”
Lão ta đang ngồi trên người Phương Tiểu Hi, đột nhiên đứng phắt dậy, cười dâm đãng tháo dây nịt ra. Mặc cho Phương Tiểu Hi giãy giụa ra sao, lão vẫn bình chân như vại. “Nào, lại đây nào cô em.”
Đúng lúc này, một tiếng “chập” vang lên, viên đạn bắn vào lưng lão già. “A.” Mắt lão ta trừng to, cơ thể cứng đờ rồi ngã xuống đất, gào thét liên hồi. Phương Tiểu Hi cũng ngu người, sợ hãi câm nín. Cô chống người đứng lên, nhìn lão già ngã bên người, vẻ mặt ngơ ngác. Ông ta bị trúng đạn rồi sao? “Tiểu Hi, Tiểu Hi.”
Dường như cô nghe thoang thoáng tiếng Cố Nam Hách.
“Tiểu Hi, Tiểu Hi.”
Là ảo giác sao? Phương Tiểu Hi không dám tin, cô xúc động nhìn về phía viên đạn vừa bắn ra.