Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 687



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ba, nhưng Diệu Diệu nó... Haizz, con thật sự lo lắng...” Lâm Thiển an ủi: “Chị Tào, Lương Diệu Thần có đoàn đội của mình, chắc chắn bọn họ cũng đang nghĩ cách, chỉ là cái gì cũng có quá trình. Nếu bọn họ đã lên kế hoạch sắp xong mà tôi lại chỉ trỏ chen ngang vào thì chẳng phải làm mọi người đều khó xử sao? Chị nói xem đúng không?” Tào Tuệ Hân không biết phải trả lời thế nào, lời nói của Lâm Thiển còn lợi hại hơn chú Cổ nữa. Chú Cổ mở miệng ra là nói giúp đỡ, nhưng đẩy qua Lâm Thiển thì cô lại thuyết phục luôn chú Cổ. Không ngờ cô gái trông nhỏ2gầy vô hại này lại là một người rất khéo léo, miệng lưỡi quá lợi hại.

Lâm Thiên thầy Tào Tuệ Hân không gật đầu đồng ý, đành phải nói tiếp: “Mặc dù hơi khó xen vào đoàn đội của Lương Diệu Thần, nhưng tôi có thể hỏi thử tình hình bên chú Út xem thế nào. Nếu đúng là Hà Mộ Tình tự mình mua thủy quân ác ý bôi nhọ Lương Diệu Thần thì Minh Nghiệp sẽ không mặc kệ đâu.”

Người ta đã tìm đến tận nhà rồi, cũng nên cho chút lợi ích. Quả nhiên, lúc này Tào Tuệ Hân mới trả lời lại, “Vâng, cũng chỉ có thể làm thế. Cảm ơn Tiểu Thiển, cũng cảm ơn chú Cổ.” Cổ7Nguyên xua tay, “Đừng khách sáo, chuyện của Diệu Diệu bọn chú giúp được sẽ giúp... Lão Tào, ở lại ăn cơm trưa nhé, đã gần trưa rồi.” Tào Kim Sinh vừa định lên tiếng thì Tào Tuệ Hân đã từ chối khéo, “Không ăn đâu chú Cổ ạ, ba cháu sốt ruột muốn đi gặp Diệu Diệu, cháu và ba cũng đã hẹn với con bé. Lần này về thành phố B, cha con cháu định ở lại một thời gian. Chờ chúng cháu thu xếp đâu vào đấy, nhất định ngày nào ba cháu cũng sẽ đến nhà chú, đến lúc đó chú đừng thấy phiền nhé.” Cố Nguyên: “Làm gì có. Lão Tào, lúc nào muốn tới đây cứ gọi1điện nhé, tôi bảo tài xế đến đón ông.” Tào Kim Sinh: “Được, hôm nay thật sự quấy rầy lão thủ trưởng rồi.”

Cố Nguyên: “Nói gì vậy chứ, rảnh thì cứ đến, tôi chờ điện thoại của ông.”

Tào Kim Sinh: “Được.”

Cố Nguyên bảo tài xế đưa họ về. Tiễn chiến hữu cũ xong, ông ngoảnh lại ngoắc Lâm Thiên, “Tiểu Thiển, bây giờ bọn họ về rồi, con thành thật nói những chuyện con biết cho ba nghe đi.”

Quả nhiên gừng càng già càng cay, lúc Lâm Thiển nói năng do dự, ánh mắt mập mờ, Cố Nguyên đã sớm nhận ra sự giấu giếm trong lời nói của cô.

“Nói cho ba biết tình hình thật sự đi, để ba phân tích xem7có nên giúp đỡ chuyện này hay không.” Cố Nguyên bổ sung.

Nếu ba chồng đã nói thế, vậy cô cũng không giấu giếm nữa: “Ba à, Lương Diệu Thần được bao nuôi là sự thật. Con đã từng gặp người đàn ông kia, ông ta tên là Kim Trang Sùng, là người đầu tư và săn tìm ngôi sao nổi danh trong giới. Studio của Diệu Thần cũng là do ông ta giúp thành lập. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, năm ngoái có một nữ minh tinh chết bất đắc kỳ tử trong nhà do uống thuốc ngủ quá liều, chết vài ngày mới được phát hiện. Nữ minh tinh này cũng được Kim Trang Sùng bao nuôi, cũng giúp lập0studio. Đội của Thành Kiều đang điều tra ông ta, hình như có liên quan đến chuyện trốn thuế.”

Cố Nguyên kinh hãi, “Còn có chuyện này sao?”

“Vâng ạ, đội của Thành Kiều vẫn đang điều tra ông ta, nhưng vừa tra đến studio của Thẩm Tân Dĩnh không lâu thì cô ta liền xảy ra chuyện. Sau đó Kim Trang sùng lại bao nuôi Lương Diệu Thần, mở studio cho cô ta. Đời sống cá nhân của Kim Trang Sùng này rất lộn xộn, ông ta không chỉ có mỗi mình Lương Diệu Thần đâu ạ.”

Càng nghe, Cố Nguyên càng nhíu chặt mày.

Lâm Thiển: “Thành Kiều đã nhắc nhở con nhiều lần rằng khi làm việc phải cố gắng tránh xa ông ta. Nếu thật sự không cách nào tránh khỏi thì nhất định phải cẩn thận. Thành Kiêu không cho phép con hỏi nhiều, cũng như không thể tiết lộ nhiều chuyện với con. Nhưng tóm lại, Kim Trang Sùng là một nhân vật đặc biệt, Lương Diệu Thần đi với ông ta nhất định không có kết quả tốt.”

“Con không biết chị Tào có biết chuyện này không, chẳng qua con cảm thấy không có người mẹ nào muốn nhìn thấy con gái mình làm chuyện xấu suy đồi đạo đức cả. Con thấy chị Tào đã lâm vào bước đường cùng rồi, chưa nghĩ ra đối sách nên mới đến đây.” Cổ Nguyên giận tái mặt, nặng nề thở dài một hơi: “Cũng tại ba, ba không nên khai con ra.” Trái tim nhỏ bé của Lâm Thiển đột nhiên thắt lại, ba chồng đang xin lỗi cô sao? Mặt trời mọc đằng tây rồi à? “Ba đừng nên nhúng tay vào chuyện này. Chờ lần sau lão Tào đến, con sẽ bóng gió hỏi thăm thử xem rốt cuộc nhà họ Tào có biết Lương Diệu Thần làm chuyện hồ đồ hay không.”

Im lặng một hồi, Cố Nguyên lại tự trách, thở dài: “Haizz, trước đây Diệu Thần rất ngoan ngoãn và cố gắng, huấn luyện rất khổ nhưng xưa nay nó chưa than khổ bao giờ, sao giờ lại trở nên thế này chứ? Vốn nghĩ nó lẻ loi một mình lên thành phố B đi học, chúng ta cũng nên chăm sóc nó một chút. Không ngờ nó lại xảy ra chuyện thế này, đây cũng là sơ suất của chúng ta.”

“Ba, làm sao trách chúng ta chuyện này được? Là Lương Diệu Thần không học hành đàng hoàng mà. Con bé là người trưởng thành, con đường này là do chính nó chọn, không trách được ai cả.”

Cổ Nguyên càng nghĩ càng không yên lòng, “Nữ minh tinh uống thuốc rồi chết bất đắc kỳ tử kia là tự sát thật sao?” “Cảnh sát công bố vậy ạ, còn cụ thể thì ba hãy hỏi Thành Kiều.” “Được, ba hiểu rồi... Con bé là cháu gái duy nhất của lão Tào, ba cũng không muốn thấy nó xảy ra chuyện. Ba sẽ bàn bạc với Thành Kiều vậy.”

Lâm Thiển nghe xong, đây chẳng phải vẫn giao cho Thành Kiêu sao? Bảo anh đi giúp Lương Diệu Thần thì hai người ắt sẽ có tiếp xúc, cô không yên lòng với một kẻ thủ đoạn như Lương Diệu Thần. Thay vì sốt ruột theo dõi, thà tự mình ra tay còn hơn. “Ba, Thành Kiêu không hiểu chuyện trong giới giải trí bằng con đâu. Con nghĩ ba chỉ cần hỏi anh ấy về chuyện của Kim Trang Sùng thôi. Còn về phần chuyện của Lương Diệu Thần, con thấy hay là ba giao cho con đi.” Cố Nguyên lại thay đổi cách nhìn về cô, “Không làm khó dễ nữa à?”

“Con cũng không muốn trơ mắt nhìn Lương Diệu Thần đi vào ngõ cụt, dù sao ba và nhà họ Tào cũng có giao tình mà. Hơn nữa, Lương Diệu Thần còn trẻ vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội. Nếu con bé xảy ra chuyện, không chỉ là con, mà mọi người đều sẽ thấy đáng tiếc.”

Chân mày đang nhíu chặt của Cổ Nguyên giãn ra không ít. Nhà họ Tào có quýnh quáng cỡ nào cũng là chuyện của người ngoài, còn chuyện của Lâm Thiển có nhỏ thế nào cũng là chuyện trong nhà. Cách xử lý khéo léo của cô hôm nay thật sự khiến ông bất ngờ. Ông nói rất chân thành: “Tiểu Thiển, con trưởng thành thật rồi, cũng chín chắn hơn. Nhớ lại lần đầu tiên Thành Kiểu dẫn con về nhà, con vẫn là một đứa... một đứa...”

Nhất thời Cổ Nguyên không biết hình dung Lâm Thiên khi ấy thế nào mới phải. Khi đó cô ngây ngô như học sinh cấp hai vậy, còn luôn sưng mặt sưng mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.