*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ok.”
Sau khi tạm biệt Cố Nam Hách, Lâm Thiển chuẩn bị đi gặp Lương Diệu Thần một lần. Hôm qua, cô nghe chị Tào nói bây giờ họ đang ở khách sạn, Lương Diệu Thần cũng ở đó. Lâm Thiển ngồi trong xe một hồi lâu nhưng vẫn không khởi động. Cô đang suy nghĩ. Tuy rằng gặp Cố Nam Hách không thu hoạch được gì lớn, nhưng ít ra cũng biết thêm thủ đoạn âm hiểm của Hà Mộ Tình. Lương Diệu Thần và Hà Mộ Tình đều có phương thức ra mắt giống nhau, phong cách tương tự, cho nên hai người chính là quan hệ bên này giảm thì bên kia sẽ tăng. Nếu lúc này Lương Diệu Thần ngã ngựa không dậy nổi, thì người được hưởng lợi2nhiều nhất chính là Hà Mô Tình.
Một chiều mượn đao giết người này của Hà Mộ Tình đúng là quá tuyệt.
Cả hai đều là người có tâm cơ, nhưng lòng dạ Hà Mộ Tình thâm sâu hơn nhiều. Với lại, tác phong gần đây của Hà Mộ Tình cũng khá huênh hoang.
“Alo, Tề Minh, chuyện tôi bảo anh tra đã có tin tức chưa?”
đầu dây bên kia là nhân viên của studio, đây là người có thâm niên trong giới giải trí mà cô phải chi một số tiền lớn mới mời về được.
Tể Minh đáp: “Lâm tổng, gần đây Hà Mộ Tình có một danh hiệu mới, gọi là Party Princess”. Một phần ba danh tiếng cô ta có được là nhờ Minh Nghiệp, còn hai phần ba là do cô7ta dùng cơ thể đổi lấy. Đạo diễn Trịnh, đạo diễn Mã, sản xuất Trương và vài lão tổng giám đốc giàu có đều là khách hàng của cô ta.”
Lâm Thiển có cảm giác như lỗ tại mình bị hiếp dâm vậy, cô hơi khó tin hỏi: “Thật hả? Có nhầm không đấy? Trước khi Hà Mộ Tình tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, tôi cũng biết cô ta có chút thủ đoạn, nhưng đâu đến nỗi quá mức như vậy. Anh không nhầm đấy chứ?” Tề Minh lãnh đạm nói: “Lâm Tổng, có bước vào giới này không lâu, còn chưa biết nơi đây hỗn tạp đến mức nào đâu. Hà Mộ Tình như thế vẫn chỉ được xem như là trẻ ranh thôi.”
“Khụ.”
“Tốt nhất cô nên chuẩn bị1tâm lý, tin tức sau đây còn bất ngờ gấp bội.” Lâm Thiển hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc: “Rồi, anh nói đi.” “Gần đây Hà Mộ Tình có bám lấy một tay nhà giàu, người đó chính là kẻ bao nuôi Lương Diệu Thần, Kim tổng.”
“Kim Trang Sùng?”
“Phải, chính là ông ta.” Lâm Thiển đứng hình hết ba giây, không kịp phản ứng. Đúng là giới giải trí hỗn tạp đến mức cô khó mà tưởng tượng nổi. Cúp điện thoại, Lâm Thiển vẫn còn bị vây trong trạng thái sững sờ. Có điều đây là một tin tức có lợi cho việc thuyết phục Lương Diệu Thần. Xe chạy tới khách sạn chị Tào đã đề cập. Cô bước tới trước phòng, nhấn chuông, người mở cửa là7Lương Diệu Thần.
Lương Diệu Thần cũng biết chuyện ông ngoại và mẹ đến nhà họ Cố xin giúp đỡ, đồng thời cũng biết chuyện nhà họ Cổ đồng ý để Lâm Thiển ra mặt. Cho nên lần này gặp cô, Lương Diệu Thần đã không còn tỏ thái độ ngang ngược càn rỡ như trước, ngược lại còn nhã nhặn nở nụ cười.
“Chào thím.”
Trái tim Lâm Thiển không khỏi co thắt. Cô cũng chỉ lớn hơn cô ta vài tuổi, thế mà bị cô ta gọi là thím. Cô cũng lúng túng gật đầu, đáp một tiếng “Ừ”. Vào bên trong, đây là căn phòng xa hoa kiểu Tổng thống, có nhiều gian phòng phụ. Minh tinh có tiền nên ăn mặc, nơi ở và đi lại đều là đồ đắt tiền0nhất.
“Ông ngoại cô đâu?” Lâm Thiên nhìn vào bên trong. “Bệnh viện đã gửi kết quả chưa?”
“Ông ngoại đang ở phòng trong nghỉ ngơi, phải tới chiều mới có kết quả, không biết có phẫu thuật hay không.” Ánh mắt Lương Diệu Thần đỏ hồng, ngoại trừ ba mẹ, ông ngoại là người thân với cô ta nhất. “Đừng quá lo lắng, sẽ không tới nỗi nào đâu, phát hiện sớm trị liệu sớm”
“Vâng.”
Lâm Thiển thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện riêng vài câu không?” “Được, thím đến phòng cháu nói chuyện đi.” Vào phòng, đây là phòng ngủ xoay về hướng nam, bao bọc toàn vách kính, tầm nhìn rất sang, có thể thấy cả bầu trời xanh biếc của thành phố hôm nay. Nếu đã đến đây, Lâm Thiển cũng không muốn quanh co lòng vòng. Cô hỏi thẳng: “Nếu tôi nói rời khỏi Kim Trang Sùng là lối thoát duy nhất của cô, cô có nghe không?”
Vẻ mặt Lương Diệu Thần thẫn thờ, giống như kẻ tử tù bị áp giải lên pháp trường.
Lâm Thiển nói tiếp: “Tôi biết Kim Trang Sùng chi không ít tiền bạc cho cô. Ông ta tốn rất nhiều tài nguyên để lăng xê cô, nhưng trước tiên cô phải nhận định cho rõ, đây là bước sai lầm đầu tiên của cô.”
“Tôi đã hỏi thăm được tin tức chính xác, Hà Mộ Tình bỏ tiền thuê thủy quân cố ý bôi nhọ cô. Cô có từng nghĩ tại sao cô là người của Kim Trang Sùng mà cô ta vẫn dám đụng đến không? Hà Mộ Tình đã cấu kết với ông chủ cô rồi. Cô xem ông ta là bạn trai, là chồng tương lai để dựa vào, nhưng ông ta không chỉ có một tình nhân, hơn nữa còn có vợ và con gái. Bên cạnh ông ta có rất nhiều người, sao cô còn cố bám bên người ông ta làm gì?”
Tuy lời nói của Lâm Thiển khó nghe nhưng lại là sự thật, sự thật mất lòng. Lúc này, chỉ có nói thật mới đúng là suy nghĩ cho cô ta. Lương Diệu Thần nghẹn ngào đáp: “Sao cháu lại không biết quan hệ giữa Kim Trang Sùng và Hà Mộ Tình chứ, chính mắt cháu đã trông thấy bọn họ tằng tịu với nhau. Nhưng... Nhưng cháu có thể làm gì đây? Nếu cháu dám phản kháng thì chẳng thể ở lại trong giới giải trí này nữa.” Lâm Thiển chớp lấy thời cơ, nói: “Chỉ cần cô thoát khỏi Kim Trang Sùng, tôi bằng lòng ký hợp đồng với cô.”
“Cái gì?”
“Studio của Phương Tiểu Hi là tôi và cô ấy hùn vốn. Studio chúng tôi cũng ký hợp đồng với các nghệ sĩ khác. Nếu cô đồng ý, trước mắt cô chính là sự muội duy nhất của Phương Tiểu Hi. Trong thời gian ngắn cô có thể lấy danh hiệu “Sứ muội Phương Tiểu Hi để tiếp tục hoạt động. Nhưng tôi tin, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi có thể khiến danh tiếng của cô vượt xa bây giờ.”
Lương Diệu Thần bán tín bán nghi. Dù sao Lâm Thiển cũng là người mới, gia nhập giới này chỉ ngắn ngủn vài tháng, lấy đâu ra tự tin mạnh mẽ như vậy?
Lâm Thiên nhìn thấu nghi ngờ trong mắt Lượng Diệu Thần, không đợi cô ta hỏi, cô đã chủ động nói trước: “Cô có thể đoạt giải quán quân cuộc thi tuyển chọn tài năng toàn quốc, đủ để chứng minh cô có duyên với công chúng. Cái duyên huyền diệu đó chính là ông trời ban tặng. Có nó, tức là cô đã có thể tiếp nhận chén cơm mà ông trời ban cho.”
Lương Diệu Thần có chút động tâm. Nếu có thể không tổn hại lông tóc mà thoát khỏi Kim Trang Sùng, cô ta cũng muốn thử một lần.