Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 691



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thiển cảm thấy Lương Diệu Thần cũng có tâm ý này. Như vậy, xem ra cơ hội thắng của cô càng lớn hơn. “Nhưng mà...” Lương Diệu Thần khó xử mở miệng: “Nếu muốn Kim Trang Sùng thả cháu thì nhất định ông ta sẽ đặt điều kiện. Nếu điều kiện của ông ta là phí vi phạm hợp đồng kếch xù thì sao?” Lương Diệu Thần tràn đầy mong đợi nhìn Lâm Thiển. Lâm Thiển nói thẳng: “Nếu muốn tôi trả tiền vi phạm hợp đồng chuộc thân giúp cô thì đó là chuyện không thể. Tôi có lòng tốt giúp cô, nhưng lòng tốt này không hề dính dáng đến tiền bạc. Một khi đã dính tới tiền thì chuyện2gì cũng trở nên phức tạp. Cô nói có đúng không?” Lương Diệu Thần sửng sốt. Cô ta rất hoài nghi người nói năng hùng hồn lý lẽ trước mặt đây có phải là Lâm Thiên hay không. Trước kia ấn tượng của cô ta đối với Lâm Thiển chính là cúi đầu im lặng như kẻ ngốc, là thiếu nữ mà chuyện gì cũng cần Cố Thành Kiêu ra mặt bảo vệ.

Giờ phút này, cô ta rối rắm không thôi. Nếu có thể rời khỏi Kim Trang Sùng mà không ảnh hưởng đến con đường nghệ thuật, lại không cần cô ta móc ra một cốc nào thì quá đúng ý cô ta rồi.

Không ngờ, cô ta chỉ vừa nói ra một7câu mà Lâm Thiển đã nghe ra ý đồ trong bụng cô ta. Thấy biểu cảm trên mặt Lương Diệu Thần, Lâm Thiên cười nói: “Cô cũng không cần xấu hổ. Tôi là một người sảng khoái, có gì nói nấy. Dù sao có mấy lời cũng nên nói trước cho rõ ràng, cô thấy đúng không?” Lương Diệu Thần sững người một lát rồi mới sực tỉnh, đáp: “Ừ, ừ, phải.” Lâm Thiển trấn an: “Nếu số tiền vi phạm hợp đồng ông ta đưa ra vượt quá phạm vi chi trả của cô, vậy thì tôi sẽ đến nói chuyện với ông ta, thương lượng một cái là xong. Chỉ biết dùng tiền giải quyết thì chẳng có ý nghĩa gì1cả.” Lương Diệu Thần nghe vậy thì sửng sốt. Cô ta vốn nghĩ Lâm Thiển nhu nhược, chắc sẽ dễ bị lừa gạt hơn ông cụ nhà họ Cố và Cố Thành Kiêu. Nhưng cô ta không ngờ Lâm Thiển cũng là một người khôn khéo có năng lực. “Lương Diệu Thần, tôi vì nhà họ Cổ nên mới giúp cô. Lòng tốt này xuất phát từ nhà họ Cổ, không phải tôi.” “Vâng, cháu hiểu, thật xin lỗi.” “Nói ra cũng không sao, điều kiện tiên quyết của chuyện ký hợp đồng là cô và Kim Trang Sùng phải hủy bỏ hợp đồng quản lý. Còn về phần làm sao để hủy, hủy được hay không thì phải phụ thuộc vào cô.7Mà tôi chỉ có thể góp sức chứ không góp tiền. Hôm nay cô không cần trả lời tôi, cô cứ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi thì cho tôi một câu trả lời chắc chắn.”

Lương Diệu Thần gật đầu.

“Còn nữa, mặc kệ cô và Kim Trang Sùng có hủy bỏ hợp đồng quản lý hay không, về mặt tình cảm riêng tư, tôi khuyên cô hãy rời khỏi ông ta đi. Ông ta không thể nào trở thành chồng cô được đâu.”

“Cháu hiếu.”

“Còn nữa, lần này cô và Hà Mộ Tình ầm ĩ lớn như thế là do Hà Mộ Tình đã chi tiền thuê thủy quân. Hà Mộ Tình biết rõ quan hệ giữa cô và Kim Trang Sùng, chính bản thân0cô ta cũng vậy. Với mối quan hệ và khả năng phán đoán của Kim Trang Sùng, làm sao ông ta không biết đây là do Hà Mộ Tình giở trò sau lưng? Thêm nữa, Hà Mộ Tình và cô có quan hệ cạnh tranh, giở chút thủ đoạn cũng là chuyện bình thường. Nếu Kim Trang Sùng thật lòng quan tâm cô, với thủ đoạn của ông ta, chẳng lẽ ông ta lại để mặc nó xảy ra hay sao?”

Một câu đánh thức người trong mộng, Lương Diệu Thần như được khai sáng. Đúng vậy, Lâm Thiển nói không sai. Cô ta không kìm được, mở miệng mắng thành tiếng: “Con tiện nhân Hà Mộ Tình, tại cô ta ngấm ngầm dùng kế nên mới khiến cháu tức giận, lỡ tay đả thương người. Cô ta giỏi mà, đã được voi còn đòi tiền, muốn kéo luôn cả cháu xuống nước. Kim Trang Sùng muốn trơ mắt nhìn cháu ngã chết sao, không có cửa đâu.”

Cô ta tức thì tức, nhưng trong đầu đã có phương pháp, hơn nữa còn kiên định hơn trước: “Thím à, cháu sẽ xử lý ổn thỏa chuyện với Kim Trang Sùng. Đến lúc đó, thím nhất định phải giúp cháu. Một khi thoát khỏi ông ta, cháu cũng mất hết nửa cái mạng, cháu chỉ có thể dựa vào thím thôi.”

Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, cô biết Lương Diệu Thần đã ra quyết định. Cô nói rất nhã nhặn: “Ba mẹ chồng tôi đều xem cô như cháu gái. Cô gặp nạn, bọn họ cũng rất áy náy. Tôi vì hai người bọn họ nên không thể bàng quan.”

“Vâng, cảm ơn.”

Sau đó, Lâm Thiên đến thăm chú Tào, hỏi han tình hình sức khỏe của ông. Chào hỏi Tào Tuệ Hân xong thì cô mới rời khỏi khách sạn.

Tin tức trong giới giải trí thay đổi như chong chóng, mỗi ngày đều có tin mới tung ra. Đầu đề mới vừa xuất hiện, tin tức bôi nhọ Lương Diệu Thần dĩ nhiên bị ép xuống. Cho dù thủy quân xáo trộn thêm lần nữa cũng chẳng tạo ra sóng gió gì lớn.

Danh tiếng Lương Diệu Thần tuột dốc không phanh. Ngược lại, tiếng tăm của Hà Mộ Tình lại lên như diều gặp gió. Quan trọng hơn là một nửa số đại diện phát ngôn của Lương Diệu Thần đều rơi vào túi của Hà Mộ Tình. Chẳng mấy ngày sau, có tin tức truyền ra, tất cả nhân viên trong studio của Lương Diệu Thần đều từ chức tập thể Ký giả theo dõi sự kiện này đến studio phỏng vấn, nhưng cửa khép kín, vườn không nhà trống.

Không lâu sau lại truyền ra đoạn video quay cảnh Lương Diệu Thần dọn nhà. Khoảng hai giờ sáng, Lương Diệu Thần và bốn năm người dáng dấp giống nhân viên vận chuyển xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi chung cư cao cấp, chuyển vào ở khách sạn ngay trong đêm.

Lâm Thiển luôn chú ý sát sao động tĩnh của Lương Diệu Thần, nhìn thấy tin tức này thì không khỏi mừng thầm. Có vẻ Lương Diệu Thần đã nghe theo lời khuyên của cô.

Đang lúc cô cho rằng Lương Diệu Thần và Kim Trang Sùng giải quyết tranh chấp trong hòa bình thì Lương Diệu Thần gọi điện đến cho cô, cầu xin giúp đỡ.

“Alo, thím à, cháu đã dọn khỏi nhà Kim Trang Sùng, đang ở khách sạn với ông ngoại và mẹ.” “Ừ.” Lâm Thiển chờ cô ta nói câu tiếp theo. “Kim Trang Sùng không đồng ý, nên cháu thừa dịp ông ta đi công tác mà dọn ngay trong đêm.”

Lâm Thiển ở đầu dây bên kia im lặng thở dài. Haizz, đúng là cô đã đánh giá cao vị tiểu hoa thế hệ mới này rồi. Mặt trông có vẻ lanh lợi nhưng sao xử lý công việc lại chẳng thông minh tí nào. “Ông ta ném cho cháu một văn bản hủy hợp đồng, bảo phải lấy mười tỉ thì mới chịu thả cháu đi. Cháu làm gì có nhiều tiền như vậy. Toàn bộ tiền cháu kiếm một năm nay cũng không đủ, huống chi cháu còn phải chi tiêu và chia phần trăm cho ông ta. Ông ta đúng là hút máu người mà.”

Xét về tình cảm, lúc hai người tình chàng ý thiếp thì sao cũng được, nhưng một khi nhắc đến lợi ích thì trở mặt chỉ là chuyện trong tích tắc.

Lâm Thiển hít sâu một hơi, trấn an: “Trước tiên cô ở khách sạn đi, ngoan ngoãn chăm sóc chú Tào. Tôi sẽ đến gặp ông ta nói chuyện.”

“Vâng, hình như ông ta đã trở lại. Cháu cũng không dám tìm ông ta xác nhận. Lần này ông ta thình lình bỏ ra nước ngoài là do con gái lớn ở Mỹ xảy ra chuyện, cụ thể chuyện gì thì cháu không biết.”

“Biết rồi, tôi sẽ liên lạc với ông ta.”

“Vâng, cháu chờ tin của thím.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển lập tức gọi điện cho Cố Thành Kiêu. Nhưng điện thoại anh ở trong trạng thái tắt máy.

Anh lại có nhiệm vụ.

Không còn cách nào khác, trước tiến cô phải đi gặp Kim Trang Sùng đã.

Vì vậy Lâm Thiển gọi Trương Khai cùng đến địa chỉ phòng làm việc trên danh thiếp của Kim Trang Sùng. Trương Khai không yên lòng: “Thiếu phu nhân à, cố không đợi lão Đại thật sao?” “Anh ấy tắt máy, không biết khi nào mới có thể liên lạc được. Không sao, chúng ta cẩn thận một tí là được. Tôi không tin giữa ban ngày ban mặt mà Kim Trang Sùng có thể lấy mạng người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.