*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Mọi người không phát hiện sao, thông tin chứng thực Weibo của Lương Diệu Thần đã sửa lại. Bây giờ cô ấy là nghệ sĩ ký hợp đồng của studio Phương Tiểu Hi.”
Tin tức Lương Diệu Thần đóng cửa studio, ký hợp đồng với studio của Phương Tiểu Hi đã lan truyền nhanh chóng. Lâm Thiển luôn theo sát động tĩnh của cư dân mạng, lợi dụng hướng gió internet, nhanh chóng tạo dựng hình tượng “Cô gái mạnh mẽ” cho Lương Diệu Thân.
Trước đây Lương Diệu Thần bị bó buộc trong hình tượng đáng yêu, nên vẫn luôn đi theo phong cách đáng yêu Nhật Bản, ngay cả vũ điệu cô ta giỏi nhất cũng bị làm lu mờ đi. Vì vậy dưới cái mác đáng yêu, tất cả mọi người đều không để mắt đến thực lực của Lương Diệu Thần, quên mất rằng cô ta2chính là nhà vô địch thể dục nhịp điệu quốc gia, là sinh viên ưu tú được đại học B đặc cách tuyển sinh vào.
Cô ta biết thể dục nhịp điệu, cũng biết ở sau hậu đài đánh người, khi bị nhục mạ sẽ trực tiếp khởi tố đối phương ra tòa. Đây đã đủ chứng minh, thật ra Lương Diệu Thần không phải là một cô bé nữ sinh đáng yêu, hay nũng nịu, mà là một sinh viên giỏi giang, có chủ kiến, có hành động.
Chuyển mình trong thời gian ngắn đã đưa đến sự náo động, giúp cho Lương Diệu Thần vừa quay lại đã đoạt danh hiệu người nổi tiếng của tháng.
Vốn dĩ Lương Diệu Thần và Hà Mộ Tình đều là người mới, mọi phương diện đều phải tranh đến sứt đầu mẻ trán. Hà Mộ Tình dựa thế, chèn ép Lương Diệu7Thần rơi xuống đáy. Bây giờ Lương Diệu Thần đã tháo cái mác thục nữ xuống, khoác lên mình hình tượng phóng khoáng, soái khí, mạnh mẽ, vì bản thân mà đánh một trận trở mình tuyệt đẹp. Giới giải trí thật bé nhỏ, chạy show ghi hình chương trình mà cũng dễ dàng chạm mặt.
Vì vậy, tại một chương trình tạp kỹ, ở sau hậu đài và cũng là phòng trang điểm, Lương Diệu Thần và Hà Mộ Tình oan gia ngõ hẹp gặp nhau. Vì Lương Diệu Thần khởi đầu lần nữa cho nên hình tượng cũng khác hẳn lúc trước. Cô ta cắt đi mái tóc dài nhiều năm, xuất hiện trước công chúng với kiểu tóc ngắn màu cây đay. Hình tượng bây giờ của cô ta và Hà Mộ Tình hoàn toàn trái ngược. Trước đây, còn có người lẫn lộn giữa hai1người bọn họ, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không có khả năng này. Ánh mắt Hà Mộ Tình vừa thiếu tự tin vừa ghen ghét, lén lút nhìn về phía Lương Diệu Thần.
Lương Diệu Thần nhìn thấy gương mặt của Hà Mộ Tình phản chiếu trong gương, nói cô ta mạnh mẽ, cô ta liền hành động đúng với hình tượng mạnh mẽ của mình. Cô ta quay đầu nói với Hà Mộ Tình: “Nhìn trộm cái gì, muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, trốn trốn tránh tránh, sợ hãi rụt rè như vậy làm gì?” Hà Mộ Tình giật mình, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, giả vờ không nghe thấy. Lần này trong phòng trang điểm không chỉ có riêng hai người bọn họ, mà còn có những minh tinh trong giới đến ghi hình, tất cả đều đang sửa7soạn trang điểm.
Lương Diệu Thần gọi thẳng tên: “Chị Tình, chị không cần giả vờ, đã nhìn em lâu như vậy rồi thì chi bằng đến đây nói chuyện phiếm với em một lát đi nhé?”
Hà Mộ Tình xấu hổ muốn độn thổ.
Lương Diệu Thần nói tiếp: “Nhờ ơn phước của chị mà vai diễn của em trong bộ phim cũng vứt luôn rồi. Chị thật lợi hại, phá tướng mà vẫn có thể đóng phim như cũ. Chuyện này cho thấy chị đã phục vụ đạo diễn và nhà sản xuất rất khá, thuận lợi suôn sẻ đến nỗi em gái đây không thể không bội phục chị một câu.”
Thâm ý trong lời nói rất sâu, người trong giới vừa nghe đã hiểu.
Hà Mộ Tình xấu hổ không chịu được, nhưng không tiện phát tác. Trước mặt người ngoài, cô ta nhất định phải giữ vững hình0tượng thục nữ ngoan hiền. Nhưng Lương Diệu Thần lại không giống vậy, bây giờ cô ta có thể tự tung tự tác, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần băn khoăn quá nhiều. “Nữ diễn viên thay thế em là ai vậy, chị có thể tiết lộ một chút không?” Đối với các nữ nghệ sĩ khác, dính bê bối rồi còn bị thay thế là chuyện không ai muốn nhắc lại, vì họ sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng Lương Diệu Thần lại nhắc hết lần này đến lần khác, còn cố ý hỏi dồn dập.
Lời này vừa nói ra, quả nhiên đã khiến các nghệ sĩ khác chú ý, thậm chí nghệ sĩ ở vị trí rất xa cũng tò mò vểnh tai lên, nghiêm túc lắng nghe. Hà Mộ Tình nói khẽ: “Đạo diễn không công bố, tôi cũng không tiện nói.” Lương Diệu Thần gật đầu, cố ý lớn tiếng hỏi: “Là vợ bé của nhà đầu tư nào vậy?” “Khụ!” Hà Mộ Tình suýt nôn ra mật. Nói kiểu đó, đến lúc phim lên sóng, chẳng phải mọi người đều cho rằng nữ diễn viên diễn thế ấy là tình nhân của nhà đầu tư sao?
Mặc dù loại chuyện như vậy trong giới rất phổ biến, nhưng dù sao cũng không hợp với đạo đức. Tất cả chuyện này đều là lén lút, không dám lộ ra ánh sáng.
Lương Diệu Thần nhìn vẻ mặt nghẹn đắng của cô ta thì nhịn không được muốn cười: “Chị Tinh, chị có khó chịu thì cứ nói ra, nói xong sẽ thoải mái hơn đấy. Buồn bực trong lòng lâu ngày sẽ trở nên trầm uất.”
Hà Mộ Tình giận đến á khẩu, không đáp trả được chữ nào. Lần trước ở phòng trang điểm, cô ta áp chế Lương Diệu Thần thành công. Còn lần này cũng ở phòng trang điểm, cô ta bị Lương Diệu Thần đè đầu cưỡi cổ. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, huống chi trong phòng trang điểm lại nhiều người như vậy. Sang ngày hôm sau, tin đồn đã lan truyền, bảo Hà Mộ Tình chính miệng xác nhận nữ minh tinh đó là tình nhân của phú hào.
Tuy rằng tin đồn không chỉ mặt gọi tên, nhưng trong đoàn làm phim thì ai cũng đều biết rõ.
Chuyện này khiến Hà Mộ Tình bị vây trong tình cảnh lưỡng nan, làm gì cũng bị mọi người chỉ trích. Tại studio, Lâm Thiển vừa nhận được tin tức nặng ký đó thì đã lập tức hỏi Lương Diệu Thần: “Sao cô cứ phải khơi mào mâu thuẫn trong đoàn phim thể hả? Có phải biết, nữ chính trong bộ phim này là bà chủ Phương Tiểu Hi của cô đấy.”
Lương Diệu Thần lười biếng nằm co ro trên sofa, một chân còn gác lên khay trà, hời hợt trả lời: “Ngừng, cháu không có nói gì cả. Cháu nào biết cô ta và Lý Mỹ Nhược sẽ làm ầm trên Weibo. Là do bọn họ không để ý hình tượng, liên quan gì đến cháu?”
“Vậy thì ai nhiều chuyện?” “Cái này cũng lạ à, cháu chỉ suy đoán thôi. Là dáng vẻ thập thò lấp ló của Hà Mộ Tình khiến mọi người hiểu lầm thì có. Ha, mà cái cô Lý Mỹ Nhược này cũng thật lợi hại, không chịu thua thiệt chút nào. Không chịu thua thiệt cũng không nể mặt người ta thì ít ra cũng nên giữ mình trong sạch chứ.”
“Ở ngoài cô đừng nói lung tung, rất dễ rước họa vào thân, biết không?” Lâm Thiển tận tình khuyên bảo: “Tôi không muốn lúc nào cũng chùi đít giúp cô, chẳng phải lần nào cũng chùi sạch sẽ được đâu.”