*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cố tổng đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh của chúng ta.” Đạo diễn kéo Cố Nam Hách đến trước ống kính, “Nào nào, cậu chỉ bảo vài câu đi.” Cố Nam Hách thoái thác: “Đạo diễn, ông thật biết nói đùa. Ở đây ông là lớn nhất, tôi chỉ là người ngoài thôi.” “Cố tổng khiêm tốn rồi.” Đạo diễn chỉ vào ống kính tự giới thiệu: “Biểu hiện lần này của Hà Mộ Tình đúng là làm tôi lau mắt mà nhìn rất được.”
Cố Nam Hách lúng túng đằng hắng: “Là đạo diễn đào tạo tốt.” “Đâu có đâu có, đóng phim cũng giống như ca hát, cần phải có tài năng. Dù là diễn viên chuyên nghiệp thì cũng cần có2thiên phú làm cơ sở. Điểm yếu của Hà Mộ Tình chính là chưa từng học qua diễn xuất, chỉ cần mài giũa nhiều ắt sẽ có tiền đồ xán lạn.” Cố Nam Hách gật đầu, ánh mắt của anh luôn dõi theo nữ chính trước máy quay, hỏi: “Tình hình của Phương Tiểu Hi vẫn ổn chứ?” Đạo diễn nói: “Phương Tiểu Hi thì khỏi phải bàn, cô ấy rất nghiêm túc trong mỗi phân cảnh. Nếu như không có gì bất trắc thì vai diễn này có thể sẽ giúp cô ấy đoạt giải Ảnh hậu vào năm sau. Ba năm liên tiếp đoạt giải Ảnh hậu là điều chưa từng có.” Cố Nam Hách khẽ cười, “Ừ, ông làm việc đi, tôi7dạo một vòng bên kia.” “Ok, có cần phó đạo diễn dẫn cậu đi không?”
“Không cần đâu, tôi đi dạo thôi, mọi người làm việc của mình đi.” Cố Nam Hách lặng lẽ lùi sang một bên.
Trong lúc nghỉ trưa, Hà Mộ Tình vội vã chạy đi mà không trang điểm thêm gì cả. Do cô ta tự bỏ tiền túi mua thủy quân chèn ép Lương Diệu Thần, nên cô ta luôn cho rằng công ty đã bỏ mặc mình rồi. Nào ngờ hôm nay ông chủ lại đích thân đến phim trường thăm mình. Cô ta thật sự được sủng mà lo.
“Tổng giám đốc Cố, anh có vừa ý với biểu hiện vừa rồi của em không?” Đột nhiên có người chạy tới,1Cố Nam Hách giật mình, vẻ mặt hơi không vui nhưng anh vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Ờ, đạo diễn khen cô biểu hiện rất khá, diễn rất ổn.”
“Vâng, em...”
Hà Mộ Tình chưa kịp nói hết thì Mai Mai đứng gần đó đã ngắt lời cô ta, “Hà Mộ Tình, tranh thủ bây giờ đi đổi trang phục nhanh lên, nếu không sẽ làm trì hoãn cảnh quay tiếp theo.”
Cảnh quay tiếp đó là cảnh sau khi các cô gái tốt nghiệp bước vào công việc. Khoảng cách thời gian hơi xa, trang điểm ăn mặc đều khác hẳn, cho nên phải làm lại từ đầu, mà thời gian cũng rất khẩn cấp.
Hà Mộ Tình đành nói: “Vậy em đi trước đây. Tổng giám7đốc Cố, chúng ta lại trò chuyện tiếp ở tiệc đóng máy tối nay.” Cố Nam Hách hơi lúng túng, anh không phải đến thăm cô ta. Bây giờ Mai Mai là người quản lý của Hà Mộ Tình, vốn dĩ không cần đi theo đoàn phim nhưng vì có liên quan đến Phương Tiểu Hi nên cô mới đi theo đoàn. Đây cũng là Cố Nam Hách dặn riêng cô làm.
Sau khi Hà Mộ Tình đi rồi, Cố Nam Hách nhỏ giọng hỏi: “Mai Mai, Giang Phong Dật có đến thăm đoàn phim chưa?”
“Vẫn chưa, tôi cũng thấy khó hiểu thật. Hình như hai người đó không liên lạc với nhau nữa.”
“Là sao?”
“Tôi cũng không rõ, dù sao Phương Tiểu Hi không giống như0đang yêu. Mặc dù mỗi lần quay cô ấy luôn khép kín, nhưng cũng không đến mức không mang theo điện thoại. Tôi dám chắc, giữa cô ấy và Giang Phong Dật đã xuất hiện rạn nứt.”
Cố Nam Hách nghe Lâm Thiển nói, lúc Giang Phong Dật cầu hôn ở liveshow, Tiểu Hi vốn không đồng ý, tất cả đều do cậu ta thúc cô làm. Sau sự kiện cầu hôn, Phương Tiểu Hi đi theo đoàn quay phim điện ảnh, Giang Phong Dật bận rộn với liveshow của mình, hai người hai nơi, dường như đã báo hiệu trước điều gì đó. Nói thật lòng, Cố Nam Hách vẫn luôn trông mong giây phút hai người họ chính thức tuyên bố chia tay, nhưng họ lại kéo dài không có động tĩnh. Anh càng ngày càng sốt vó, nóng ruột đến mức chẳng thể tập trung làm việc. Trong quan hệ giữa ba người họ, nếu nhất định phải có người đóng vai ác, vậy hãy để anh làm đi, anh không ngại. Mai Mai treo cờ người quản lý của Hà Mộ Tình, nhưng lại tới đây chăm sóc Phương Tiểu Hi, đồng thời nghe ngóng hướng đi tình yêu giữa Phương Tiểu Hi và Giang Phong Dật.
Với tư cách là một người bạn thân, Mai Mai chắc chắn một điều rằng: “Ông chủ à, họ chia tay chỉ là điều sớm muộn thôi, nhưng Tiểu Hi không dám đi bước này đâu. Dẫu sao Giang Phong Dật đã từng giúp đỡ cô ấy trong lúc cô ấy cần người nhất. Tôi nghĩ, sau khi bộ phim đóng máy, cô ấy sẽ đưa ra lựa chọn thôi, anh cho cô ấy thêm thời gian đi.”
Cố Nam Hách im lặng không nói, anh đã cho cô rất nhiều thời gian rồi. “Với lại có việc này, tôi nghĩ anh biết sẽ tốt hơn.”
“Cô nói đi.”
“Vị kim chủ tài trợ cho liveshow của Giang Phong Dật từng khoe khoang trong bữa tiệc rằng, chính ông ta đã đưa ra chủ ý bảo Giang Phong Dật cầu hôn Phương Tiểu Hi trong liveshow.” Cố Nam Hách ngạc nhiên: “Thật ư? Cô không nghe lầm đó chứ?”
“Không thể sai, giới giải trí nhỏ bé thể, chẳng có chuyện gì là che giấu được cả. Cầu hôn là tự bên phía Giang Phong Dật sắp xếp, họ muốn lợi dụng sức hút của Tiểu Hi để tạo thể cho liveshow. Anh nghĩ xem, sau khi cầu hôn xong, liveshow của anh ta lập tức đổi thành tour lưu diễn luôn rồi.”
“Tiểu Hi biết việc này không?”
“Không, tạm thời tôi chưa nói với cô ấy. Tôi sợ nếu nói ra cô ấy sẽ cho rằng tôi đang cố ý bôi nhọ anh ta. Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi, giới này nhỏ lắm.” Đúng lúc này bên Hà Mộ Tình truyền đến tiếng xin giúp đỡ, Mai Mai đành đi giải quyết trước.
Cố Nam Hách không biết anh nên vui mừng hay lo lắng khi biết tin đó. Anh chỉ biết, anh thật sự không chờ nổi kết quả rồi, chờ một ngày cũng không được, một khắc cũng không được.
Đột nhiên tiếng nhân viên công tác từ đằng sau truyền đến, “Chị Tiểu Hi, có thể kí tên cho em được không? Cháu gái em rất thích chị.”
Sau đó là giọng nói rất hung dữ: “Lúc nào rồi mà còn nhờ kí tên hả? Đi mau, đi mau.”
“Đừng thế.” Phương Tiểu Hi dịu dàng nói: “Đưa tôi đi.” “Cảm ơn, nghìn lần cảm ơn chị.” “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là việc nhỏ thôi.” “Vậy em không làm phiền chị nữa, cảm ơn chị, cảm ơn chị Tiểu Hi.” Cố Nam Hách quay sang nhìn thì thấy Phương Tiểu Hi đang ngồi trước bàn trang điểm, bốn năm người vây quanh cố bận sứt đầu mẻ trán. Chỉ có đương sự là bình thản như nước, vẻ mặt điềm tĩnh, chìm đắm trong vai diễn.
Ngay lúc đó tầm mắt hai người giao nhau, Phương Tiểu Hi hơi hoảng hốt, lơ đễnh đánh rơi ly nước xuống đất.
“Xin lỗi.” Cô vội vàng nói: “Tôi thất thần.”
“Không sao, chúng tôi dọn giúp chị là được mà.”
“Cảm ơn.”