*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngay lập tức có tin nhắn của Cố Nam Hách trả lời lại
“Em đang gặp đối tác rất khó tính, sẽ giải quyết thật nhanh. Chị giải thích với cô ấy giúp em.”
_ “Đối tác nữ mà chủ động như vậy sao? Vậy đúng là thích cậu rồi! Cậu không mau rút lui, để bị bắt vào động yêu nhện là tiêu đời.” _ “Là hợp đồng lớn, chị yên tâm đi, em không dễ dàng để bị bắt vào động yêu nhện đâu. Em là Tôn Ngộ Không, không phải Đường Tam Tạng.” Lâm Thiển lẳng lặng cất điện thoại, làm như không có gì nói: “Ôi, chỉ là hiểu lầm thối. Mấy hôm trước nghe chồng em nói, chú Ba dặn Nam Hách đi ký một hợp đồng lớn, đối tác là phụ nữ. Chỉ là đối tác nữ thôi,2không phải người mẫu gì đó đâu.” Phương Tiểu Hi hời hợt ừ một tiếng, tiếp tục chạy bộ. Lâm Thiển khẽ than thầm, không biết mình làm bà mối làm cái gì.
Bất chợt điện thoại của cô reo lên, là số của tập đoàn châu báu XIN. Hơn hai mươi năm trước, châu báu XIN chỉ là một cửa hàng kim cương nho nhỏ. Sau đó năm nào cũng thiết kế đồ châu báu thu hút giới trẻ, ra sản phẩm nào cháy sản phẩm đó.
Đến bây giờ, châu báu XIN đã phát triển thành thương hiệu nổi tiếng thế giới. Mười năm trước thương hiệu này lên sàn chứng khoán thành công. Đến bây giờ định giá đã hơn mười tỉ. Gần đây châu báu XIN rất quan tâm đến các sự kiện từ thiện, năm năm qua liên tục7tổ chức hoạt động đấu giá từ thiện, thu hút nhiều doanh nhân lớn và người nổi tiếng tham dự.
Hoạt động đấu giá từ thiện được chú ý nhiều như vậy bởi vì đây là cơ hội mở rộng quan hệ kinh doanh, ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là toàn bộ đồ châu báu trong buổi đấu giá đều là những sản phẩm độc đáo chất lượng đỉnh cao, là mơ ước của tất cả phái đẹp trên thế giới.
Sau các sự kiện đấu giá từ thiện, châu báu XIN ngày càng nổi tiếng, người muốn tham gia ngày càng đông. Lần này châu báu XIN không thể không sàng lọc lựa chọn người thích hợp tham dự buổi đấu giá.
Buổi đấu giá hàng năm có thể quyên góp được hơn cả chục triệu, mà1tiền quyên góp sẽ được tặng cho các trường học có hoàn cảnh khó khăn. Với những người có tiền thì số tiền này chỉ nhẹ như lông hồng. Nhưng đối với những gia đình bần cùng, đặc biệt là những người khốn khó từ nhỏ thì đây chính là niềm hi vọng sống còn. Vì vậy công chúng đánh giá rất cao buổi đấu giá của châu báu XIN. Đến cả chính phủ cũng công khai ca tụng buổi đấu giá từ thiện của họ.
Vì vậy, Lâm Thiển vừa nhìn thấy số điện thoại này thì đã đứng hẳn lên, hắng giọng nói rành mạch: “Alo, xin chào.” Đầu giây bên kia là giọng của một cô gái: “Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tổng giám đốc Nam Bắc Event, cô Lâm Thiên phải không ạ?”
“Đúng7vậy.”
“Tôi là nhân viên chuẩn bị cho buổi đấu giá từ thiện của châu báu XIN. Đơn đăng ký ghi danh của quý công ty đã được xét duyệt. Vô cùng cảm ơn quý công ty đã ủng hộ cho buổi đấu giá từ thiện của châu báu XIN. Cô vui lòng có mặt trước hai giờ chiều ngày thứ bảy để tham dự buổi đấu giá từ thiện. Địa điểm là sảnh VIP Khách sạn Hồ Loan.”
Lâm Thiển hào hứng vô cùng, “Được, được, cảm ơn cô.” “Giấy mời đã gửi đi, cố lưu ý nhận giúp. Xin cô cầm theo giấy mời khi đến dự. Chúng tôi hân hạnh được đón tiếp cô.” “Được được, cảm ơn cô nhiều.” “Tổng giám đốc Lâm khách sáo rồi. Chúng tôi phải cảm ơn cô mới phải. Không làm mất thời gian làm0việc của cô nữa, mong gặp lại vào thứ bảy.”
“Được, tạm biệt.” Cúp điện thoại, Lâm Thiển cố nén niềm vui trong lòng, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Châu báu XIN, châu báu XIN, châu báu XIN!” Vì muốn tham gia vào buổi đấu giá này mà cô đã chuẩn bị từ ba tháng trước. Quả thật là đã tốn không ít thời gian, nhưng cô không chỉ đánh bóng hồ sơ của Nam Bắc Event, mà còn mang cả núi dựa nhà họ Cố ra trước ánh sáng. Nam Bắc Event chỉ là một công ty nhỏ, cho nên có lẽ không đủ tác động đối với quyết định lần này. Chắc chắn họ dựa vào thể diện của nhà họ Cổ thì mới xét duyệt cho cô. Dù sao người giới thiệu cô cũng là hai lão Phật gia Cố Nam Hách và Cổ Đông Quân, còn có cả ông chồng nổi tiếng Cố Thành Kiêu nữa.
Thật ra cô không có hứng thú với đồ trang sức. Sở dĩ cô lao tâm khổ tứ để tham gia, chính là vì nhãn hiệu châu báu XIN.
Bởi vì trong buổi phỏng vấn của truyền thống với cán bộ cấp cao của châu báu XIN, có người đã nhắc đến một cái tên - Hà Hâm.
“Nguồn gốc cái tên châu báu XIN bắt nguồn từ tên bà chủ của chúng tôi. Tên bà ấy là He Xin. Bà là nghệ nhân thiết kế châu báu, lúc
Lâm Thiển có ấn tượng rất sâu sắc về đoạn phỏng vấn này. Lúc đó vị cán bộ cấp cao kia đã nói mới gây dựng sự nghiệp đã tự lấy tên mình để đặt tên cho thương hiệu.”
Lâm Thiển cũng không biết thật sự là Hà Tân, Hà Hân, Hà Tâm, hay là Hà Hâm* bởi vì phụ đề của đoạn phỏng vấn đều viết là He Xin, như thể người sáng lập kỳ bí kia cũng không muốn lộ diện. Dù có tình cờ nhắc tên cũng chỉ là phiên âm đọc. (*) Phiên âm đọc tiếng Anh của “Tân”, “Hân”, “Tâm” và “Hâm” đều là “Xin”. Trong ký ức từ khi còn bé, Lâm Thiển nhớ mang máng mẹ mình tên Hà Hâm, bên nhà mẹ có kinh doanh châu báu. Vì khi còn bé, lúc bác dâu đánh đập cô sẽ buột miệng nói ra “Mẹ mày còn có châu báu để bán, không thiếu tiền, sao lại không chịu mang mày đi theo? Vì mày là con chống trước, là sao chổi.”
Lúc cô mới năm tuổi mẹ đã bỏ đi, cô không có ấn tượng sâu sắc với mẹ. Trong ký ức bé thơ chỉ rải rác từng mẩu chuyện vụn vặt.
Cố Thành Kiêu từng giúp cô tìm tung tích mẹ. Nhưng chỉ có hồ sơ ghi chép Hà Hâm đã xuất ngoại, không có hồ sơ nào cho thấy bà đã quay về. Nhiều năm qua rồi, cô cũng không biết mẹ đang ở đâu. Phương Tiểu Hi nhận thấy mắt Lâm Thiển ngấn lệ liền nghi ngờ hỏi: “Điện thoại của ai vậy? Có chuyện gì à?” Lâm Thiển lắc đầu, “Không có gì, em vui quá thối” Cô không nói ra nguyên nhân là chỉ vì cô đang rất kích động, cũng rất phấn khích.
“Mắt em đỏ ửng cả lên rồi. Có chuyện gì vui thì chia sẻ đi.” Lâm Thiên cười hì hì hỏi: “Chị có biết buổi đấu giá từ thiện của châu báu XIN không?” Phương Tiểu Hi gật đầu, “Ừ, có biết, rất nổi tiếng. Năm ngoái chị đến dự cùng Cố Nam Hách, buổi lễ rất long trọng. Người dự đều là doanh nhân trong xã hội thượng lưu, có nhiều tiền nên muốn làm việc thiện để tích đức. Tất nhiên trong đó cũng không thiếu chút ganh đua tị nạnh tranh công. Loại người gì cũng có, nhưng điểm chung là tất cả bọn họ đều là người có tiền.”
“Đúng đúng. Em được xét duyệt tham gia rồi.” Phương Tiểu Hi tò mò chất vấn: “Sao thế? Em có hứng thú đốt tiền sao? Hay là muốn mua thêm đồ trang sức để giữ thể diện? Ừ, đồ trang sức trong buổi đấu giá đúng là rất quý hiếm, có được một món cũng không phải là tệ.” Lâm Thiển lắc đầu, “Đều không phải.” Với chuyện chưa chắc chắn, cô cũng không muốn nói trước, “Tóm lại em có mục đích riêng, nếu thành công em sẽ nói cho chị.”
“Ok.”
Đêm hôm đó Lâm Thiển hồi hộp thức trắng đêm. Cô không nhớ rõ hình dáng của mẹ, đã từng hỏi Lâm Húc về bà, nhưng vì Dung Tử Khâm nên làm sao Lâm Húc có thể giữ lại bất kỳ vật gì của vợ cũ được, ảnh lại càng không có.
Cố Thành Kiêu cũng từng hắt cho cô một gáo nước lạnh. Trong hồ sơ xuất nhập cảnh không có người nào tên nào là “Hà Hâm” hay tương tự như vậy từng về nước. Cô làm sao có thể chỉ dựa vào phiên âm tên giống nhau mà khẳng định đó là mẹ cô được. Lời cô nói, không phải là khẳng định, mà là nghi ngờ. Vì nỗi nghi ngờ này mà cô mong muốn đi xem thế nào. Bởi vì nếu đây là mẹ của cô, thì cho dù chỉ là phiên âm giống nhau, cô cũng muốn thử một lần, nhìn một lần.