Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 707



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7139

Lâm Thiển chỉ có thể an ủi, “Mỗi người mỗi khác, cậu không thể vì mình không thuận lợi mà hủy hoại người khác được.” Đặng Phong: “Hôm nay cô đến đây, đó là vì cô tin rằng người trong video là cô ta sao?” Lâm Thiển: “Đúng vậy, cô ta đã nói tất cả sự thật với tôi rồi.”

Đặng Phong: Vậy thì tốt. Hôm nay cô đến gặp tôi chẳng qua là muốn mua chuộc tội đúng không?” Lâm Thiển: “Đúng, không sai, cậu ra giá đi.” Có một số người, ngoài mặt thì hào phóng thẳng thắn, nói một không nói hai, nhưng vừa2nhắc đến tiền là tránh như tránh tà, lên tiếng từ chối, Đặng Phong đã gặp không ít kiểu người thế này rồi. Câu trả lời của Lâm Thiển làm hắn ta vô cùng bất ngờ. Hắn biết Lâm Thiển thật sự là người thoải mái, chứ không phải giả vờ thoải mái.

Hắn ta rất ghen tị với Lương Diệu Thần, vì cô ta đã gặp được một người đại diện sảng khoái thế này. Đặng Phong lắc đầu, “Nếu cần tiền thì tôi đã trực tiếp gửi video cho cô xem rồi, cần gì phải ra mặt chứ?”

Lâm Thiển: “Cậu có ý gì?”

Đặng Phong: “Ba năm sau này, cô phải bảo đảm tôi có thể nổi tiếng, thu nhập hơn trăm triệu, được cả danh và lợi.” Lâm Thiển hít sâu một hơi, biết7là hắn ta sẽ đưa ra điều kiện, nhưng cô lại không ngờ hắn ta sẽ đưa ra điều kiện này, “Bảo đảm cậu nổi tiếng? Nói đùa gì vậy? Tôi còn không thể bảo đảm Lương Diệu Thần có thể nổi tiếng đủ ba năm, lấy gì để hứa với cậu chứ?”

Đặng Phong đã sớm chuẩn bị kế hoạch, “Trên ảnh chụp màn hình video đâu có lộ mặt, giải thích thể nào cũng được mà. Studio của các cô giúp Lương Diệu Thần bác bỏ tin đồn, sau đó đăng một tin khởi tố, một thời gian ngắn sau là Lương Diệu Thần lại vẻ vang như thường ấy mà.”

Trong lòng Lâm Thiển không rét mà run, xem ra tên Đặng Phong này đã có chuẩn bị khi đến đây, cũng như đã9nghĩ xong đường lui. Đặng Phong nói tiếp: “Độ nổi tiếng của Lương Diệu Thần không đủ lay chuyển được tôi, nhưng Phương Tiểu Hi lại có thể. Tôi không ngại bị mắng đâu, cô gán cho tôi tội danh xen vào chuyện tình cảm giữa Phương Tiểu Hi và Phong Giang Dật cũng được. Chỉ cần có thể nổi tiếng, tôi bị bôi nhọ thế nào cũng không thành vấn đề.”

Lâm Thiển chỉ cảm thấy buồn cười, “Cậu cảm thấy khả thi sao? Cậu cảm thấy cậu có thể hơn được Phong Giang Dật à?”

Đặng Phong: Chẳng qua là truyền chút scandal ra ngoài thôi mà, đâu cần Phương Tiểu Hi thừa nhận, nhưng có tranh luận thì càng tốt.”

Lâm Thiển nghĩ thầm: Cậu tính toán hay thật đấy. Ràng buộc Phương Tiểu Hi1như thế, đừng nói ba năm, lăng xê thổi phồng cậu cả đời cũng được. Sau này hễ tác phẩm nào của Tiểu Hi phát sóng, thậm chí cô ấy yêu đương, kết hôn, sinh con cũng có thể dùng vụ tai tiếng này để thổi phồng một phen. Đây không phải cậu bị bôi nhọ, mà rõ ràng là Tiếu Hi vô tội bị bôi nhọ!

Lâm Thiển cười khổ, Đặng Phong lại ra sức giải thích, “Tin tức Phương Tiểu Hi và Phong Giang Dật chia tay đến nay vẫn còn nóng sốt, nếu bây giờ đột nhiên xuất hiện kẻ thứ ba thì nhất định sẽ bùng nổ. Việc này đối với Phương Tiểu Hi và Phong Giang Dật đều tốt.”

Lâm Thiển sầm mặt: “Người cần scandal để được nổi tiếng cũng chỉ1có mình cậu mà thôi.”

Đặng Phong mỉm cười, cởi mũ và kính râm soái ngầu xuống, đặt sang một bên. Thời gian trước, vì yêu cầu của vai diễn nên hắn ta đã cạo sạch tóc. Sau này tóc không dài cũng không ngắn, thể là hắn ta dứt khoát cạo đầu đinh luôn.

Nói thật, ngoại hình của Đặng Phong không tệ. Vẻ đẹp trai của hắn không phải vẻ đẹp trai đơn thuần, mà là vẻ đẹp hơi vô lại. Kiểu đầu định làm nổi bật ngũ quan này rất hợp với phong cách của hắn ta.

Nếu gặp lần đầu, có lẽ phụ nữ sẽ bị phong cách đẹp trai du côn của hắn thu hút. Nhưng nhân phẩm và tố chất của hắn ta thì quả thật không thể khen ngợi. Chẳng trách Kim Trang Sùng sẵn lòng dùng tiền giúp hắn mở studio, rồi sau đó lại bỏ mặc. Có lẽ ông ta cũng đã biết được phẩm chất thật sự của hắn.

Đặng Phong không thèm đếm xỉa tới, mặt mũi với không mặt mũi gì đó hắn bất cần. Hắn chỉ muốn lăn lộn trong giới giải trí mà thôi, “Cô biết người trong video là Lương Diệu Thần mà còn bằng lòng ra mặt hẹn tôi bàn bạc, chứng tỏ rằng cô không thể từ bỏ Lương Diệu Thần. Nếu như cô không thể đáp ứng điều kiện này của tôi thì tôi sẽ tung ảnh chụp màn hình chưa được chỉnh sửa, đến lúc đó Lương Diệu Thần có tẩy cũng không trắng nổi.”

Lâm Thiển nhắc nhở thuận theo lời hắn ta: “Lúc đó cậu cũng khó coi luôn.”

Nhưng Đặng Phong lại giở trò lưu manh. Hắn ta không chỉ có phong cách du côn, mà là du côn thật sự, “Chỉ ít tôi cũng sẽ nổi tiếng, có thể nổi tiếng một lần thì bị sao tôi cũng chịu.” Lâm Thiển trịnh trọng nói: “Kiểu dựa hơi giết một nghìn địch tự tổn tám trăm" như cậu là kiểu hủy hoại bản thân trá hình. Dù nổi tiếng nhất thời thì sao chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ thoảng qua như mây khói, sẽ không mang lại lợi ích lâu dài cho cậu đâu.” Đặng Phong cười nhếch mép, “Tôi cam tâm tình nguyện.” Hắn ta tin chắc rằng Lâm Thiển sẽ đồng ý, tin chắc rằng Lâm Thiển sẽ không bỏ rơi Lương Diệu Thần mà cô đã khó khăn lắm mới đoạt được từ tay của Kim Trang Sùng. “Tôi sẽ cho cô ba ngày cân nhắc. Ba ngày sau, nếu cô không cho tôi câu trả lời thì tôi sẽ công bố đoạn video ấy, không che mặt, cũng không chỉnh sửa.” Lâm Thiển siết chặt nắm đấm. Đây là người đầu tiên dám uy hiếp cô kể từ khi cô vào nghề đến nay.

Đặng Phong ung dung đội mũ và đeo kính râm lên, sau đó điệu đà rời đi. Suốt quá trình, Lý Bất Ngữ luôn kìm nén không lên tiếng. Hiện giờ rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà trách mắng, “Người này đúng là quá ích kỷ. Vì bản thân mình mà mặc kệ sống chết của người khác, lại còn mặt dày uy hiếp chúng ta. Chẳng trách hắn ta không thể nổi tiếng được, nhân phẩm quá kém!”

Lâm Thiển phiền muộn vô cùng, “Tiểu nhân khó chơi mà.” Lý Bất Ngôn hết sức tán đồng, “Đúng vậy, những ký giả kia còn tương đối dễ nói chuyện, chỉ đòi tiền. Còn Đặng Phong này quả thật là muốn đòi mạng.” Lâm Thiển tức giận bất bình: “Loại người như hắn ta chính là thiếu giáo dục, đánh hắn một trận ra trò là đàng hoàng ngay.” Lý Bất Ngữ sợ hãi, “Hả? Đánh người không tốt lắm đâu.” “Đúng là không tốt. Tôi sẽ không lỗ mãng giải quyết vấn đề bằng vũ lực như trước đây đâu. Không nên đặt mình vào nguy hiểm, tôi biết mà.” Lâm Thiển đã có tính toán trong lòng. Nếu Đặng Phong đã dám mở miệng nói ra yêu cầu hiếm thấy với cô như thế, không biết hắn ta có dám nói với ông chủ của mình hay không.

“Cố định làm gì?” Lâm Thiển mỉm cười, uống một lớp trà, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi thử thời vận, để xem Kim tổng có trên lầu không.” Quán trà này vừa khéo nằm dưới khách sạn mà Kim Trang Sùng đang thuê, đây là con đường thứ hai của Lâm Thiển. Con đường thứ nhất đi không thông, vậy cô đành phải đi con đường thứ hai thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.