*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trước đây Lâm Thiển từng nghe Lâm Du nói, Phan Khả Vân và vài người bạn hợp tác mở một tiệm áo cưới, cửa tiệm buôn bán rất tốt, kiểm được không ít tiền, vì vậy tính tình cô ta lại càng thêm ngang ngược càn rỡ. Lâm Thiển tự biết đây là lỗi của mình, quả thật vừa rồi cô vội nhìn người mà không chú ý đến Phan Khả Vận. Vì vậy, có thành tâm xin lỗi: “Thật có lỗi, là tôi không cẩn thận. Tôi đi với cô vào phòng vệ sinh tẩy rửa nhé?” Phan Khả Vận tỏ vẻ ghét bỏ: “Tẩy rửa cái gì? Tẩy rửa thế nào đây? Cái váy này coi như tiêu rồi. Cô không thể không bồi thường được, đưa hai triệu đây!” Lâm Thiển lặng thinh.
Nhớ năm ấy, Phan Khả Vận cũng vì tranh cãi nảy lửa với cô về2một bộ quần áo một trăm tám chục nghìn mà đòi bồi thường cả vốn lẫn lãi. Nói vậy là cô ta vẫn còn khắc ghi mối hận này trong lòng.
Lâm Thiển không tỏ vẻ tức giận, nhẫn nại nói: “Cái váy này không hỏng được, chỉ một ít rượu đỏ mà thôi, giặt một lát là sạch ngay.”
“Ha, cô muốn hả? Vậy tôi cho cô, cô bồi thường tiền cho tôi là được.” Phan Khả Vân lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh.
Trước kia, Phan Khả Vận dựa vào người trong nhà mà áo cơm không lo, kiêu căng ương ngạnh. Bây giờ đã có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa lại còn thành công, dĩ nhiên cô ta lại càng lớn lối, không thèm coi ai ra gì. Lâm Thiển không phải người chối bỏ trách nhiệm, nhưng cũng không phải là người vung tiền như rác. Kể7từ khi làm người đại diện cho Phương Tiểu Hi, nếu chỉ tính trang phục đã qua tay cô, không đến một nghìn thì cũng đến tám trăm. Từ một kẻ mù tịt, không gọi nổi tên thương hiệu thời trang, nay cô đã trở thành người quen thuộc với từng loại nhãn hiệu. Bất kể là chất liệu, kiểu dáng, cô chỉ cần nhìn sơ qua một lần là có thể ghi nhớ. Bộ váy dạ hội trên người Phan Khả Vân là kiểu dáng mùa thu mới nhất của DIOR, từng trình diễn trong show biểu diễn thời trang tại Grand Palais. Bộ váy này được cắt may chăm chút kỹ lưỡng, quả thật giá trị không rẻ.
Đây là tác phẩm đắc ý nhất của nhà thiết kế hàng đầu DIOR, cả thế giới chỉ có một cái, cho nên chỉ cho thuê chứ không bán.
Người ngoài có9lẽ không biết, nhưng Lâm Thiển lại biết rất rõ. Phương Tiểu Hi là đại sứ thương hiệu DIOR, đã từng mặc qua bộ lễ phục này. Lâm Thiển và nhà thiết kế hàng đầu của DIOR cũng quen biết nhau.
Bộ váy Phan Khả Vân mặc chỉ có thể là đi thuê mà thôi, vậy mà cô ta vừa mở miệng đã đòi hai triệu, rõ ràng là muốn trả thù Lâm Thiển.
“Hôm nay cô không bồi thường thì đừng hòng bỏ đi.” Phan Khả Vận ném ra lời đe dọa. Bấy giờ, khách khứa xung quanh đều đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng này. Bạn bè Phan Khả Vận cũng ở cách đó không xa, nghe thấy tiếng cô ta thì lập tức chạy tới. “Chị cứ thắc mắc sao em đi vệ sinh lâu như vậy, thì ra là mắc kẹt ở chỗ này, có chuyện gì1thế?”
Có ba người bước đến. Trước kia, Lâm Thiển cảm thấy bọn họ là kẻ mà quãng tám sào cũng không thể dính líu đến nhau. Nhưng cổ sai rồi, thời gian chẳng những có thể biến bãi bể hóa nương dâu, mà còn có thể khiến quạ đen tụ tập thành một đám ô hợp.
Dương Liễu Nhi kéo Phan Khả Vân sang rồi nhìn vào váy cô ta: “Rượu đỏ sao, cái này khó giặt lắm, phải mời chuyên gia mới giặt sạch được.”
Trần Khả Doanh tới gần nhìn: “Cái váy thẩm một mảng vừa to vừa rõ như vậy, dù có giặt cũng để lại vết thôi.”
Quan Thanh Thanh: “Dù sao thì váy này cũng xem như bỏ đi rồi. Ôi đau lòng quá, chiếc váy đắt như vậy mà lại biến thành hàng dùng một lần.” Lâm Thiển không xa lạ gì ba người này. Sau vụ1cứu người trong trận sạt lở núi đá ở Đại Thanh Sơn đổ bể, danh tiếng của Dương Liễu Nhi cũng suy tàn. Dù phim điện ảnh hay phim truyền hình đều không thèm mời cô ta, đại diện phát ngôn quảng cáo cũng không nốt. Hai năm nay, cô ta hóa trang thành “nhà từ thiện”, nhưng danh tiếng đã hết cách xoay chuyển, dần dần trở thành nhân vật ngoài lề của giới giải trí.
Hiện giờ cô ta chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp từ thiện, độc thân cho đến giờ. Trước kia, Trần Khả Doanh và Quan Thanh Thanh là bạn thân của Lâm Tiêu, ngoài ra còn có Dư Hoan, bốn người này được gọi là “Bốn đóa kim hoa” trong giới.
Nhưng trời đất xoay vần, Dư Hoan chen chân vào tình yêu của Lâm Tiêu, sau lại bị chết oan uổng. Lâm thị sụp đổ, Lâm Tiêu từ thiên kim tiểu thư biến thành vị hôn thê bị bỏ rơi, hai người đã không còn liên lạc với Lâm Tiêu nữa.
Bây giờ mọi người trong giới đều biết “Bốn đóa kim hoa” là Dương Liễu Nhi, Phan Khả Vân, Trần Khả Doanh và Quan Thanh Thanh. Trừ Phan Khả Vận, ba người khác đều đã là gái lỡ thì trên ba mươi tuổi, đặc biệt Dương Liễu Nhi là trùm của gái ế.
Trần Khả Doanh cười nhạt với Lâm Thiển, nhỏ giọng nói: “Lâm Thiển, sao cô tới được đây? Từ lúc nào mà bậc cửa của trang sức XIN lại thấp đến vậy nhỉ?”
Cô ta nói nhỏ là vì còn cố kỵ thân phận của Lâm Thiển, lỡ như Cố Thành Kiêu ở đây thì nguy.
Từ tận đáy lòng, Quan Thanh Thanh luôn khinh thường Lâm Thiển. Hiếm khi có cơ hội đụng mặt, cô ta không nắm chắc cơ hội này sao được. “Cổ phu nhân, nghe nói phu nhân nhà giàu như cô mà cũng buồn chán chạy đi làm ăn. Sao nào, cô mà cũng cần dựa vào danh tiếng của đại minh tinh Phương Tiểu Hi à? Sao không dựa vào nhà chồng cô ấy, chẳng lẽ nhà chồng không đáng tin?”
Nhà họ Phan và nhà họ Cổ cũng có quan hệ họ hàng. Năm đó Cổ Thành Kiểu gặp chuyện không may, Lâm Thiển ra nước ngoài, Phan Khả Vận cũng biết chút ít nội tình. Theo phiên bản phán đoán của Phan Khả Vận thì năm đó Lâm Thiển bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài. Sau này nhà họ Cổ đón cô ta trở về cũng là vì cô ta đã sinh cho Cố Thành Kiểu một cặp song sinh.
Phan Khả Vận còn nghe người lớn nói, nhà họ Cố đã giám định huyết thống, xác nhận hai đứa trẻ đúng là con của Cổ Thành Kiều, nhờ vậy mới cho phép Lâm Thiển bước vào cửa. Như vậy, thân phận phu nhân của Lâm Thiển là nhờ hào quang của con cái, chưa chắc Cổ Thành Kiều đã thật sự yêu cô ta. Nếu không, sao anh ấy có thể để cô ta tự xuất đầu lộ diện gây dựng sự nghiệp kiếm tiền?
Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, dù Cổ Thành Kiều còn sống nhưng vẫn không trở về, bỏ mặc sự sống chết của Lâm Thiển, để cô ta một mình mang thai lưu lạc xứ người. Nếu anh ấy thật sự yêu cô ta thì sao có thể để cô ta chịu khổ như vậy? Chắc hẳn cô ta cũng chỉ là kẻ có cũng như không, nên anh mới như vậy.
Phan Khả Vân nghĩ thế cho nên không thèm cố kỵ, vừa bắt lỗi được Lâm Thiển là đã cố ý làm lớn. Cô ta rồng to hơn: “Lâm Thiển, một câu thôi, cô không muốn bồi thường hai triệu, hay là bồi thường không nổi?!” “Không cần hai triệu.” Đột nhiên trong đám người có người đứng ra.
Cả bốn người và Lâm Thiển đều đồng loạt quay đầu lại. Cô sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mới bước ra. Đó chính là người phụ nữ đứng bên cạnh chú Năm của Kim Trang Sùng, người mà cô vừa rồi còn vội vã đuổi theo để nhìn mặt.