Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 712



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

7145

“Chẳng cần đến hai triệu, bộ váy dạ hội này chỉ cho thuê chứ không bán. Tiền thuê một ngày là hai mươi nghìn, tiền thế chấp là một triệu. Bọn họ có phương pháp giặt tẩy chuyên biệt, chỉ cần trả phí giặt giũ và phí hao tổn là được.”

Dương Liễu Nhi kinh ngạc hỏi lại: “Khả Vân, là em thuê sao?” Phan Khả Vận ngại thừa nhận, thật mất mặt. “Chị họ, chị đừng nghe bọn họ nói. Ai biết bà ta có phải trợ thủ của Lâm Thiển không, chẳng phải cô ta là kẻ rất giảo hoạt sao?” Trần Khả Doanh và Quan Thanh Thanh vốn nhờ Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận mới vào được đây, dĩ nhiên bọn họ phải giúp hai người. Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn hâm mộ và ghen tị với Lâm Thiển.

Giọng2điệu của Trần Khả Doanh rất huênh hoang, nhìn người phụ nữ chất vấn: “Bà thì biết cái gì, bà ở đâu chui ra vậy?”

Quan Thanh Thanh: “Đúng đấy, bà biết Khả Vân là ai không? Em ấy chính là bà chủ của tiệm áo cưới Mina, là người buôn bán lễ phục đấy. Em ấy muốn chiếc váy nào mà không được, cần gì phải thuê chứ?”

Trần Khả Doanh: “Lâm Thiển, chính cô đụng trúng người, bây giờ định chối bỏ trách nhiệm sao? Lại còn dám tìm người đến nói xằng bậy, cô muốn gì hả?” Người phụ nữ vừa định mở miệng thì Lâm Thiển đã kéo cánh tay bà lại, tiến lên nói: “Tôi không phải muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng quả thật tôi không thể chấp nhận việc chỉ đụng trúng một cái mà mất đến hai triệu.”

Lâm7Thiển quan sát lễ phục trên người Phan Khả Vận một lượt rồi nói: “Trước kia tôi đã từng thấy qua chiếc váy này. Đây là do bà Kim, nhà thiết kế hàng đầu của DIOR thiết kế, cũng là kiểu dáng nổi bật nhất tại show biểu diễn thời trang ở Grand Palais.” Phan Khả Vân lập tức run rẩy trong lòng, không ngờ Lâm Thiển lại tinh mắt như vậy, còn biết được lại lịch của chiếc váy. Lâm Thiển nói tiếp: “Thật trùng hợp, tôi đã từng ăn cơm mấy lần với bà Kim. Tôi có số của bà ấy đây, hay để tôi hỏi thử xem rốt cuộc chiếc váy này đã bán hay vẫn cho thuê.”

Chân Phan Khả Vận mềm nhũn, suýt nữa thì té ngã, may nhờ Dương Liễu Nhi kịp thời để lại. Dương Liễu Nhi nhìn9vẻ mặt hoang mang của cô ta thì biết hôm nay mất mặt là cái chắc rồi. “Là thuê thật sao?” “Phải, chị họ, làm sao đây?” “Chị làm gì được đây, chị cũng đâu phải đấng cứu thế.”

“Chị, chuyện này thật mất mặt, chị nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!” Dương Liễu Nhi thở dài một hơi, sau đó bày ra một nụ cười xán lạn, hệt như gặp được bạn bè nhiều năm xa cách. Cô ta vừa mừng rỡ, vừa hưng phấn, nói: “Lâm Thiển, là em à? Mấy năm không gặp mà em đã trưởng thành rồi. Trước kia còn là một cô bé bốc đồng, chớp mắt một cái em đã trở thành thương nhân thành đạt. Chị đây sắp không nhận ra em rồi.” Lâm Thiển: “2” Cái quái gì thế này? Dứt lời, Dương Liễu Nhi1buông Phan Khả Vận ra, bước lên phía trước, thân thiết kéo tay Lâm Thiển: “Là hiểu lầm mà thôi, váy chỉ dính một chút rượu đỏ, không sao cả, giặt là sạch ngay, bồi thường gì chứ. Do em họ chi tức giận hồ đồ thôi.”

Dương Liễu Nhi từng là ngôi sao truyền hình điện ảnh, thành công qua rất nhiều vai diễn, cho nên kỹ thuật khỏi phải chế. Lúc này Lâm Thiển thật sự không phân biệt được có phải cô ta đang diễn hay không nữa. Dương Liễu Nhi từ tốn giải thích: “Thật ra váy này là do chị thuê, vốn chỉ định mặc, nhưng Khả Vận thích nên chị cũng nhường cho em ấy. Con bé thấy váy bị bẩn, sợ chị mắng nên mới tức giận nóng nảy. Bây giờ chị cũng nói thẳng luôn, Khả Vận,1không sao đâu, chỉ bị bẩn thôi mà, đừng hẹp hòi quá.” Phan Khả Vận thuận thể bước xuống đài, cười nói: “Vâng, chị đã nói không sao thì thôi bỏ qua vậy.”

Dương Liễu Nhi thấy Lâm Thiển không lên tiếng nên vội vàng nói tiếp: “Khả Vận, chị có mang theo một bộ váy nữa, ở trong phòng khách đấy, chúng ta đi thay đi.”

Dương Liễu Nhi vỗ mu bàn tay Lâm Thiển, giả vờ khuyên nhủ: “Em còn không hiểu tính nó sao, em họ chị chỉ nhất thời nóng nảy, đừng để trong lòng, nhé!” Lâm Thiển hừ lạnh. Cô không tỏ thái độ vì cảm thấy thật vô nghĩa.

“Khả Vân, đi, chị dẫn em.” Nói xong, Dương Liễu Nhi kéo em họ mình đi, thuận tiện xách theo hai người hầu yểu điệu rời khỏi trong ánh nhìn chằm chủ của mọi người.

Người trong cuộc không náo loạn nữa, cho nên người xung quanh chỉ bàn luận vài câu rồi giải tán. Lâm Thiển nhìn người phụ nữ kia, cười nói: “Cảm ơn bà đã đứng ra nói giúp tôi.”

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn cô, vừa rồi đối phương gọi cô là gì, Lâm Thiển sao? Hốc mắt bà ươn ướt, mi mắt run run, ánh mắt lay động.

“Bà sao vậy?” Lâm Thiển cảm thấy dáng vẻ của bà không ổn, sao tự nhiên nhìn mình lại chảy nước mắt chứ?

Người phụ nữ hít sâu một hơi, khó hiểu hỏi: “Bọn họ ăn hiếp cô, sao cô không cãi lại?”

Lâm Thiển mỉm cười, lắc đầu: “Tranh cãi với bọn họ vô nghĩa lắm.” “Dù là vậy, nhưng vô duyên vô cớ bị người khác đàm tiếu sẽ mất nhiều hơn được.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Cô? Cô tên gì?”

“À, đúng rồi. Tôi tên Lâm Thiển, Lâm ghép từ hai chữ Mộc, Thiển trong nông sâu. Xin hỏi phải xưng hô với bà thế nào?” Người phụ nữ bỗng nhiên nắm chặt tay Lâm Thiển. Lâm Thiển cảm nhận được tay bà đang không ngừng run rẩy với biên độ nhỏ. “Bà? Sao thế?” Người phụ nữ mấp máy môi mấy lần nhưng không nói nên lời. Bà ta không dám nhận, sợ phải thất vọng. Lúc này, có nhân viên nhắc nhở: “Còn mười phút nữa bắt đầu buổi đấu giá, xin các vị khách mời tiến vào hội trường ngồi chờ trong giây lát.”

Rốt cuộc người phụ nữ cũng mở miệng, khẽ hỏi: “Ba cô có phải là Lâm Húc không?” Lâm Thiển chợt ngẩn người. Vẻ mặt người phụ nữ này thật kỳ quái, nhưng cảm giác này quá đỗi quen thuộc, cô không chút phòng bị nên thành thật gật đầu. “Vâng, bà muốn gặp ba tôi sao? Thật không khéo, ông ấy đi công tác rồi, chắc còn lâu mới về.” Thoắt cái, nước mắt người phụ nữ rơi lộp độp. Bà càng nắm tay Lâm Thiển thật chặt. “Lâm... Thiển... Cô tên là... Lâm Thiển?” “Vâng.” Lâm Thiển không hiểu tại sao mắt cô cũng trở nên chua xót lạ thường. Người phụ nữ nhìn Lâm Thiển từ trên xuống dưới, vừa khóc vừa cười, miệng không ngừng lặp lại tên cô: “Lâm Thiển, Lâm Thiển, Lâm Thiển? Lâm Thiển, cô chính là Lâm Thiển?”

Kim Bách Minh từ phía sau đi tới: “Anh vừa mới tán gẫu với bạn mấy câu, quay đầu lại đã không thấy em rồi, thì ra là em ở đây.” Người phụ nữ ngẩn ra, vội vàng buông lỏng tay Lâm Thiển. Bà dùng sức kéo tay Lâm Thiển sang một bên, giống như đuổi người, đẩy cả người cô ra. “Trang Sùng đã vào rồi, chúng ta cũng mau vào thôi.” “Được.” Người phụ nữ lập tức khoác cánh tay Kim Bách Minh.

“Em sao vậy?” “Không biết nữa, mắt khó chịu quá, cứ chảy nước mắt suốt.” “Vừa rồi em nói chuyện với ai đấy?”.

“Chẳng ai cả, một cô bé thấy em chảy nước mắt thì cứ tưởng em khóc, đến hỏi han thôi.”

“Chờ xong hôm nay, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra một chút. Gần đây em cứ hay chảy nước mắt bất chợt mãi.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.