Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 804: Khách không mời mà đến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở bên ngoài, cô ta khoan dung, hiền lành, xinh đẹp, không có ai biết bộ mặt thật của cô ta dưới lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa đó, nhưng Phan Khả Vận biết.

Hai người họ là chị em lớn bên nhau từ nhỏ, lúc nhỏ thường cùng chơi trò chơi gia đình, Dương Liễu Nhi luôn đóng vai thiên kim tiểu thư, còn cô ta nếu không bị chị gái dụ đóng vai con hầu thì đóng vai nô tỳ, mà cô ta luôn ngu ngốc nghe lời làm theo.

Bây giờ hai người họ đều đã trưởng thành rồi

Những năm nay Dương Liễu Nhi luôn gặp cản trở trong công việc

Trên cơ bản, công ty quản lý lúc đầu và đối tác bên studio đều đã tan rã, mỗi bên đều chạy đến chân trời3nào

Cô ta không thể tố khổ với ai, chỉ đành nói với đứa em họ.

Phan Khả Vận biết chị ta vẫn không cam tân rời khỏi vòng giải trí, nhiều lần thử tái xuất, nhưng bọt sóng không đủ

Cô ta biết sâu thẳm trong lòng chị ta vẫn luôn nhớ mãi không quên Cố Đông Quân, và người mà chị ta căm hận nhất, hận hơn cả hận Lâm Thiển chính là Lâm Du

Cô ta cũng biết, quỹ từ thiện của chị ta kỳ thật đều là treo đầu dê bán thịt chó

Phần lớn số tiền từ thiện đều chạy vào trong túi chị ta

Nhưng cô ta biết những điều này cũng vô ích, điểm mà chị ta mạnh nhất chính là ở chỗ: bất cứ việc gì đều có thể làm rất trót lọt, không để0người ta bắt được nhược điểm.

Sau khi nhấn chuông cửa thì Dương Liễu Nhi ra mở cửa ngay: “Cuối cùng em cũng tới rồi, chỉ thiểu rượu vang trong tay em thôi, mau vào đi” Phan Khả Vân bước vào trong

Món Tây thịnh soạn đã được đặt sẵn trên bàn ăn, hai phần bò bít tết còn đang bốc khói nóng hổi

Cô ta nghi ngờ hỏi: “Chị làm à?” “Xem ra em vẫn không hiểu rõ chị rồi

Chị gọi thức ăn bên ngoài vừa mới đưa tới.”

“Nào, ngồi đi

Chị em mình cùng nhau chúc mừng nào.” Dương Liễu Nhi không chờ tỉnh rượu đã vội vã rót ra hai ly rượu vang, “Ăn mừng kế hoạch báo thù của chị em ta đã thành công một bước nhỏ.”

Phan Khả Vận cười gượng, “Thế nào mới tính là5bước lớn?” “Ít nhất phải thân bại danh liệt.” “..

Muốn Lâm Thiển thân bại danh liệt còn khó hơn leo núi.” “Lâm Thiển cũng là dựa vào Cố Thành Kiêu chống lưng thôi

Nếu không có Cố Thành Kiêu, cô ta mà có thể có được ngày hôm nay sao?” Phan Khả Vận ngồi xuống, hai chị em chạm ly trước

Rượu vang này vừa đắng vừa chát, lại còn hơi chua, rất giống với tâm trạng cô ta vào lúc này

Cô ta lầm bầm nói: “Chị họ, em nói thật nhé

Chuyện lần trước quả thật là chúng ta sai rồi, Lâm Thiên không cần thiết đập phá tiệm áo cưới nhỉ?”.

“Cái gì là không cần thiết

Bề ngoài cô ta tỏ ra rộng lượng, sau lưng thì cho người đập tiệm áo cưới

Thứ người này độc ác lắm

Là đầu4óc em đơn giản không nghĩ ra thôi

Chị đã nói với em rồi, em hiểu chưa!”

Phan Khả Vận không nói, cô ta không cắt ngang bộ dạng vui vẻ của chị họ

“Có muốn biết tại sao lần này Lâm Thiển bị mắng thảm thể không?”

Phan Khả Vân lắc đầu.

“Ha, chị chỉ tìm mấy tên dẫn đầu khơi gợi chủ đề, rồi đám cư dân mạng não tàn đó đi theo xu hướng, cả đám công kích, tuyệt vời!”

Phan Khả Vận cười, nhưng thật sự cô ta không cười nổi.

“Nhìn bộ mặt đưa đám của em kìa, vui lên nào, chỉ là một tiệm áo cưới mà thôi, đập thì đã đập rồi, mở lại cái khác là xong chứ gì?”

“Nói mở là mở à? Đâu có dễ dàng như thế! Tiền của ba em đều đắp vào9để bồi thường khoản vi phạm hợp đồng rồi

Bây giờ làm nữa là công ty ba em sẽ gặp phải nguy cơ

Ba em sẽ không ra tiền cho em mở lại cửa hàng đâu.”

“Ba em không ra thì chị ra

Chị ra tiền, em bỏ sức, thấy sao?” Phan Khả Vận đã không còn là trẻ con ba tuổi cái gì cũng không hiểu, chỉ biết đi theo đuổi chị họ chơi đùa nữa rồi

Chị họ ra tiền, cô ta bỏ sức, cũng chỉ là nói mà thôi

Nếu vậy thì cô ta làm thuê cho chị họ, cô ta làm tốt thì cửa hàng áo cưới đều là của chị họ

“Sao nào? Lại suy nghĩ đi đâu rồi?” Phan Khả Vận cười, lắc đầu bảo: “Không có, để em suy nghĩ đã.” “Ừ, không vội, em phải nhớ, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không còn là vấn đề nữa.” Đúng lúc này điện thoại bất ngờ reo lên, Dương Liễu Nhi thong thả tiếp, “Alo? Cái gì?..

Được, được..

Thế anh dẫn cô ta lên đi, tôi gặp thủ.” “Ai muốn đến?” Phan Khả Vận hỏi

“Một người..

có cùng kẻ thù với chúng ta.” Dương Liễu Nhi úp úp mở mở

“Ai?”

“Đợi cô ta lên là em sẽ biết

Lát nữa em tự mình ăn đi, không cần làm gì khác.” Phan Khả Vận gật đầu, không rõ trong lòng chị ta đang tính toán cái gì

Chẳng bao lâu chuông cửa vang lên

Dương Liễu Nhi đi mở cửa, Phan Khả Vận tò mò quay đầu nhìn, là hai cô gái đến đây

Người trước ăn mặc trang điểm tương đối cao cấp, người sau thì hơi bình thường, thậm chí còn có chút dung tục, mặc quần áo trái mùa.

“Chị, hôm nay chị đẹp quá

Tặng chị, cái này là quà em mang về lúc đi du lịch ở Mỹ

Em vừa thấy nó là nghĩ đến chị đấy

Em cảm thấy nó tồn tại là vì chị.” “Cảm ơn.”

Phan Khả Vân nghe mà da đầu tê dại

Cô gái này miệng lưỡi ngọt thật, thoạt nhìn hơi quen mắt.

“Chị, nhà chị đang có khách à?”

Dương Liễu Nhi: “Là em họ, chúng tôi đang ăn tối.”

Lâm Tiêu hiểu ý lại nói: “Chị, đây là cô gái mà em đã nói với chị, cô ấy tên Lam Cúc.”

Lam Cúc rất khẩn trương, hai tay nắm chặt mép áo, không dám ngẩng đầu.

Lâm Tiêu nhắc nhở, “Tiểu Cúc, chào hỏi cũng cần chị dạy hả?”

Lam Cúc cúi thấp người trước Dương Liễu Nhi, “Chào cô Dương, cháu tên Lam Cúc, năm nay mười tám tuổi, cháu đến từ...” “Được rồi, được rồi.” Dương Liễu Nhi ngắt lời, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta thì phì cười, “Ngẩng đầu lên tới xem xem.” Lâm Tiêu đứng bên cạnh thúc giục: “Nhanh ngẩng đầu lên

Dưới đất có vàng hay kim cương à?” Lam Cúc run bần bật, từ từ ngẩng đầu lên

Dương Liễu Nhi quan sát cẩn thận cô gái này

Cô ta có tướng mạo bình thường, cố lắm chỉ có thể tạm coi là dễ thương, cơ thể cũng không có gì nổi bật

Với điều kiện này ngay cả bậc cửa của giới giải trí cũng không bước qua nổi

Dương Liễu Nhi cười bảo: “Ừm, không tệ, là hạt giống tốt

Lam Cúc đúng không? Có thể đổi một cái tên mang phong cách Tây một chút, rồi ăn diện đàng hoàng.” Phan Khả Vận bất cẩn bị sặc, “Khụ khụ khụ, khụ khụ...” Cô ta vội vàng che miệng, phất tay với bên này tỏ ý xin lỗi

Lâm Tiêu vui mừng nói: “Nghe thấy chưa? Cô Dương nói cô có thể

Cô Dương là tiền bối thâm niên trong giới giải trí, cô ấy nói có thể là có thể.”

Lam Cúc được để ý vừa mừng vừa lo, lại cúi gập người cảm tạ, “Cảm ơn cô Dương.”

Lâm Tiểu lại bảo: “Vậy thì chị ơi, chị sắp xếp bữa tiệc nhé

Đến lúc đó chị báo cho em, em dẫn em ấy đi cùng để em ấy lộ mặt trước các ông lớn.” Dương Liễu Nhi gật đầu nói: “Ừ.”

“Chị, không còn chuyện gì khác thì em không quấy rầy chị nữa

Chúng em đi trước đây.”

“Không vào ngồi chút à?”

“Không ngồi đâu, em phải dẫn em ấy đi mua vài thứ nữa

Chị, em chờ điện thoại của chị.”

Lâm Tiêu dẫn Lam Cúc ra ngoài đứng nói vài câu rồi lập tức rời đi.

Phan Khả Vận chờ họ đi rồi mới nghi hoặc hỏi: “Chị, cô ta là ai? Cô ta nháy mắt ra hiệu với chị là ra ám hiệu gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.