*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn tên thật của hắn thì chẳng ai biết cả.
“Lão Đại, đây là tất cả tư liệu có thể tìm được về Lão Đoàn
Hắn ta có mười năm kinh nghiệm thực chiến dẫn binh đánh giặc
Năm đó Miến Điện đảo chính, hắn là tướng lĩnh quan trọng trong quân đội
Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hắn ta lại rời khỏi quân đội, còn kéo theo quân đoàn cả trăm người của mình.”
“Đoàn quân trăm người này được quản lý theo kiểu quân sự hóa, tổ chức chặt chẽ, phân công rõ ràng
Mấy năm gần đây bọn chúng rất được hoan nghênh ở các nước phương Tây
Trên bảng xếp hạng quân đoàn lính đánh thuế tại chợ đen, quân đoàn trăm người này đứng thứ hai, nhưng trên giá trị kinh tế thì quân đoàn trăm người này là số một.”
Đứng nhất trên bảng xếp hạng3quân đoàn là Đội đặc nhiệm Dã Lang do Cố Thành Kiêu dẫn đầu
Nhưng tính chất giữa Dã Lang và quân đoàn trăm người không giống nhau, vì vậy giá trị kinh tế không đáng kể
Cứ vậy, một quân đoàn lính đánh thuế có thể so sánh với Đội đặc nhiệm Dã Lang, một khi cả hai trở thành đối thủ, có lẽ bảng xếp hạng của tất cả quân đoàn lính đánh phải xào lại lần nữa.
Cố Thành Kiêu cau mày nhìn thông tin trên màn hình
Nếu Kim Bách Minh thật sự thuế Lão Đoàn để dùng cho mình, thì chuyện này thật khó giải quyết đối với bọn họ.
“Lão Đại, đây là những thành viên khá nổi danh trong đoàn trăm người, tài liệu chi tiết đều ở đây.”
“Nếu tổng hợp thực lực thì bọn chúng vẫn dưới cơ chúng ta, lão Đại đừng lo lắng0như vậy.”
“Không ai biết được thực lực thật sự của loại tổ chức ngầm này
Hơn nữa, chúng ta khác bọn chúng, chúng ta làm việc vì quốc gia, còn bọn chúng là vì tiền
Tham vọng và tư lợi của một người đáng sợ thế nào thì bọn chúng đáng sợ hơn gấp trăm lần thể ấy
Các cậu tiếp tục nghe lén đi, nhất định sẽ khai thác được thêm nhiều thông tin từ Kim Bách Minh.”
“Vâng, lão Đại.”
***
Mặc dù thiết bị nghe lén đã thành công lọt vào nơi ở của Kim Bách Minh, nhưng dù sao máy nghe lén mini cũng nằm trong ấm trà được chế tạo đặc biệt
Nếu ấm trà bị đặt ở nơi cách xa Kim Bách Minh thì cũng không nghe lén được
Chuyện Kim Bách Minh phẫu thuật được ém nhẹm toàn bộ, vì thế dù ông ta xuất viện cũng không thể5tùy ý ra ngoài đi lại.
Kim Bách Minh ở nhà, vậy Hà Hầm cũng chỉ có thể ở nhà.
Từ khi bắt đầu chiến tranh lạnh, Kim Bách Minh lập tức trở thành một con người khác
Thậm chí Hà Hâm còn có chút sợ hãi khi đối mặt với ông ta, sợ mình không làm tốt việc gì đó lại bị ông ta quở trách một trận
Ngày nọ, trong lúc rảnh rỗi, Hà Hâm mở xem video và ảnh chụp trong điện thoại
Bà thật sự quá nhớ bọn họ, nhất là lúc trong lòng uất ức lại càng nhớ hơn.
Chẳng biết Kim Bách Minh đứng sau lưng bà từ khi nào, ông ta đột nhiên giật lấy điện thoại di động của bà, ném mạnh xuống đất
Hà Hầm giật nảy mình, đến khi bà phản ứng kịp thì màn hình điện thoại di động đã tối đen
Bà vừa không4nỡ bỏ những ảnh chụp và video trong điện thoại, vừa lo cho sức khỏe của ông ta
“Anh làm gì mà nổi trận lôi đình vậy?”
Kim Bách Minh đập điện thoại xong vẫn chưa hả giận, còn giơ chân giảm mạnh lên điện thoại, “Bây giờ trong đầu em toàn là bọn chúng, tôi không nên để em đi gặp bọn chúng mà.” Hà Hâm: “Bọn chúng là người thân nhất của em, anh có quyền gì mà không cho em gặp?”
Kim Bách Minh: “Tôi nói không được gặp là không được gặp! Xem ảnh chụp và video cũng không được!” Hà Hâm: “Anh quá độc tài rồi, em là người chứ không phải vật sở hữu của anh..
Bỏ đi bỏ đi, em không cãi nhau với anh nữa, anh bớt giận đi.”
Điện thoại đã vỡ, đây là sự thật, ông ta cũng đừng tức điên lên chứ
Thế9nhưng, Kim Bách Minh chẳng những không hết giận, trái lại còn phẫn nộ hơn
Lồng ngực ông ta phập phồng, khiến Hà Hâm nhìn mà trong lòng rất lo lắng
Hà Hâm: “Bách Minh, rốt cuộc anh muốn em làm gì anh mới hết giận đây? Thiển Thiển là con gái của em, là con gái ruột duy nhất
Em rời xa nó khi nó năm tuổi, hơn hai mươi năm sau em cũng chưa làm hết trách nhiệm của một người mẹ
Lúc gặp lại thì con của nó đã lớn vậy rồi, em chỉ muốn gặp bọn nhỏ nhiều hơn mà thôi, yêu cầu này quá đáng lắm sao?” Lửa giận của Kim Bách Minh bốc cao, “Tôi vẫn luôn như thế này, trước đây em không thấy tôi độc tài, bây giờ lại thấy là sao? Em thay đổi rồi Hà Hâm, tôi thấy là em không an phận, là em không muốn sống yên ổn lâu dài bên cạnh tôi.”
Hà Hâm phủ nhận: “Em không có..
Anh..
anh đừng tức giận mà..
Được rồi được rồi, em nhận sai, sau này em không gặp bọn nhỏ nữa là được phải không? Anh đừng như thế mà...”
Hà Hâm thật sự sợ ông ta xảy ra chuyện, thấy ông ta loạng choạng, bà bèn nhanh chóng tới đỡ ông ta
Ai ngờ, Kim Bách Minh vung tay lên, tát thẳng vào mặt Hà Hâm cái “bốp”
Hà Hâm kêu lên rồi ngã xuống, trán đụng phải góc bàn trà bên cạnh ghế sofa
Kim Bách Minh lập tức hối hận
Nhưng ông ta hối hận cũng đã muộn, cái bạt tai ấy như nước đã đổ ra, không thể hốt lại được.
“Shhh...”Ngay lập tức, đầu lông mày truyền đến cơn đau như bị khoan tim, khiến Hà Hâm đau đến mức gần như ngất đi
Bà cảm thấy có chất lỏng từ chỗ đau chảy xuống, chảy qua mắt bà rồi nhỏ giọt xuống mặt bà
Cái bạt tai này của Kim Bách Minh làm mắt bà nổ đom đóm
Chẳng những mặt bà đau rát, mà ngay cả đầu lông mày cũng bị thương chảy máu
Hà Hâm ngồi dưới đất không dậy nổi, bà bụm vết thương, nén đau, nói: “Bây giờ anh vừa lòng chưa?” Kim Bách Minh hít sâu, mặc dù hối hận nhưng ông ta không thể thừa nhận, “Mấu chốt là tôi có vừa lòng hay không sao? Mấu chốt là em có suy nghĩ gian dối với tôi hay không?” Hà Hâm hỏi ngược lại: “Em có thể có suy nghĩ gian dối gì chứ?”
Kim Bách Minh: “Có hay không thì trong lòng em tự rõ!”
Hà Hâm khó khăn chống người đứng dậy
Mặt đau rát, đầu choáng váng, bà vịn vào ghế sofa gắng gượng đứng vững
Nhưng cách bà nói chuyện lại tự tin mạnh mẽ hơn trước đó vài phần
Nếu đã ép dạ cầu toàn không được, thì thôi hãy tranh thủ vì mình một chút vậy.
Bà nói rất chuẩn mực: “Kim Bách Minh, tôi làm vợ chồng với anh hơn hai mươi năm, có khoảnh khắc nào tôi có suy nghĩ gian dối với anh chưa? Tôi chỉ đi gặp con gái và cháu ngoại của mình, đây là chuyện thường tình của con người, là chuyện thường tình của con người!”
Kim Bách Minh: “Trước đây em không có là vì em mất trí nhớ, bây giờ em đã nhớ lại hết rồi, nhớ lại con gái của em, nhớ lại chồng cũ của em, em bảo tôi tin tưởng em thế nào đây?”
Hà Hâm cười khẩy, “Anh cứ không tự tin như vậy mãi sao?”
Kim Bách Minh trừng mắt, nỗi hối hận ít ỏi tan thành mây khói trong nháy mắt
Ông ta không nhiều lời, lại tát bà một bạt tai nữa
Lần này ông ta đã có kinh nghiệm, Hà Hâm bị ông ta đánh ngã xuống ghế sofa
Đầu lông mày của bà vẫn còn đang chảy máu, máu tươi nhỏ xuống ghế sofa
Đầu bà ong lên, choáng váng mặt mày
Kim Bách Minh đã từng đối đãi với Hà Hâm như trẻ con, che chở đủ bề, cảm mạo đôi chút cũng vô cùng quan tâm, đơn giản là vì Hà Hâm mất đi một nửa trí nhớ hoàn toàn thuộc về ông ta
Nhưng bây giờ Kim Bách Minh dễ nổi giận, dễ nổi nóng
Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Hà Hâm đi gặp mặt Lâm Húc, nhớ thương Lâm Thiển là trong lòng ông ta cảm thấy bất công
Ông ta dốc hết sự quan tâm của mình dành cho Hà Hâm, vậy thì ông dại gì muốn bà chia năm sẻ bảy sự quan tâm của mình cho người khác?