Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 827: Đừng dễ dàng từ bỏ bà ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cháu đến đây nhanh đi, gọi cả Cố Thành Kiêu nữa.”

“Vâng!”

Kim Trang Sùng đưa Hà Hâm đến bệnh viện trước, Lâm Thiển chạy tới sau

Trước khi Hà Hâm được đưa vào phòng cấp cứu, Lâm Thiển đã nhìn thấy bà.

Nếu không có Cố Thành Kiêu đỡ, có lẽ Lâm Thiển đã nhũn chân mà quy xuống đất.

Người nằm trên xe đẩy cáng đã không thể phân biệt rõ ràng có phải Hà Hâm hay không

Cô chỉ dựa vào quần áo trên người mới có thể nhận ra bà

Mắt phải của bà máu me lẫn lộn, không ngừng chảy máu

Đầu tóc bị máu thấm ướt, nửa bên mặt sưng phù, đỏ tía, xanh đen, nhìn đã thấy đau lòng

Miệng của bà trông là lạ, giống như bị móp vào, lại giống như độn gì đó cho phồng lên, nhưng lại không căng cứng, mềm nhũn

Ngực bà3phình ra rõ ràng so với bình thường

Bác sĩ chạy theo xe đẩy cáng thử đè vào lồng ngực bà

Không ngờ mới ấn một cái mà miệng Hà Hâm đã khạc ra một búng máu sền sệt, màu đỏ sậm.

Bác sĩ lập tức phán đoán: “Lồng ngực bị ứ nhiều máu.” Ông ta lại ẩn một cái nữa, Hà Hâm đau đến nỗi “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi và hai cái răng cửa

“Mẹ...” Lâm Thiển thét lên, cơ thể run rẩy

Rốt cuộc Kim Bách Minh đánh bà dã man cỡ nào mới khiến một người khỏe mạnh bình thường trở nên như vậy? Từ phòng chẩn đoán nhanh cho đến cửa phòng cấp cứu chỉ ngắn ngủi mười mấy mét nhưng lại như cách xa nghìn trùng

Cuối cùng Hà Hâm cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật, những người khác bị0chặn ở bên ngoài

Lâm Thiển lập tức khóc rống thành tiếng

Cô không thể tin được tất cả chuyện này, càng không dám tưởng tượng người mẹ yếu đuối của mình đã phải chịu đựng sự tra tấn bất nhân tới cỡ nào

Cố Thành Kiêu ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận sâu sắc sự bị thương và lo lắng của cô

Anh không ngừng vỗ về lưng cô, an ủi nói: “Không sao, không sao...” Kim Trang Sùng nói: “Tôi không biết thím ấy bị đánh thành như vậy

Chú Năm chỉ nói thím không khỏe cho nên về phòng nghỉ sớm một chút

Tôi đâu thể nào xông vào xem, có đúng không..

Không đúng, chú Năm rất yêu thím Năm, tại sao lại đánh thím ấy? Bình thường chỉ cần thím ấy ho khan vài tiếng thôi, ông ấy đã lo cuống cuồng lên rồi.” Trương Hiểu5Mạch vẫn chưa hoàn hồn: “Chưa chắc ông Kim đối xử tốt với Hà Hâm như chúng ta đã thấy.”

Với tư cách là bạn thân nhiều năm của Hà Hầm, cái nhìn của Trương Hiểu Mạch khác hoàn toàn với Kim Trang Sùng: “Tuy rằng trước giờ Hà Hâm không hề chê trách ông Kim trước mặt tôi, nhưng dục vọng khống chế biến thái của ông ấy đã mang lại rất nhiều áp lực cho Hà Hâm

Chính mắt tôi trông thấy bà ấy mỗi năm mỗi trầm uất, mỗi năm mỗi tiều tụy

Thậm chí ngay cả ra ngoài dạo phố mà bà ấy cũng cần sự cho phép của ông ta

Thử hỏi, đây là cuộc sống của người bình thường sao?” “Không biết đây là lần bạo lực gia đình lần đầu tiên hay lần thứ mấy

Nếu như không phải tôi đến nhà tìm4bà ấy thì ai có thể phát hiện được bộ mặt thật của ông Kim? Lỡ như Hà Hầm chết trong nhà..

Không được, tôi nhất định phải báo cảnh sát.”.

Dứt lời, Trương Hiểu Mạch bước đến trước mặt Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, trịnh trọng nói: “Mạng người quan trọng, hai cháu báo cảnh sát đi, dì đồng ý làm nhân chứng.”

Kim Trang Sùng muốn nói gì đó lại thôi

Lập trường của ông ta là muốn ngăn cản bọn họ báo cảnh sát, nhưng Hà Hâm đã bị đánh ra nông nỗi này, đến ông ta cũng thấy chú Năm thật quá đáng

Nếu ông ta biết chú Năm đối xử như vậy với Hà Hâm từ sớm thì có lẽ..

Giây phút ôm Hà Hâm ra khỏi cửa phòng, ông ta cảm nhận được bà cũng ôm chặt mình

Đó là bản năng cầu sinh của9bà

Loại bản năng vô thức này khiến Kim Trang Sùng rất đau lòng.

Ông ta lại nhớ đến lúc mới quen Hà Hầm hơn hai mươi năm trước

Bà rạng rỡ như ánh mặt trời, lương thiện, ngay thẳng, là một cô gái cởi mở thích cười

Chẳng phải bà nên được bao bọc bởi yêu thương, được người khác che chở qua những năm tháng bất bình này sao?

Bởi vì người đó là chú Năm của ông ta nên ông ta không dám bước thêm một bước, không dám tơ tưởng đến bà

Ông ta không ngừng thuyết phục bản thân mình, bà là thím Năm của mình, bà là thím Năm của mình

Bà ấy, là thím Năm của mình!

Chỉ một lát sau, Ninh Ti Viễn xuất hiện từ bên trong cửa, đi thẳng đến chỗ Cố Thành Kiêu, nói: “Chúng tôi phải lập tức phẫu thuật, nhưng tình huống không mấy lạc quan, có khả năng bệnh nhân sẽ tử vong trên bàn mổ

Mọi người phải chuẩn bị tâm lý.” Cố Thành Kiêu cau mày: “Nghiêm trọng vậy sao?” Ninh Trí Viễn đành phải nói: “Ý thức rõ ràng, nhưng xuất huyết nội rất nghiêm trọng

Trong khí quản chứa đầy máu bầm, tắc nghẽn đường thở trong thời gian dài, lại còn được đưa đến quá trễ.” Trương Hiểu Mạch che miệng, không dám tin

Kim Trang Sùng cũng ngây người

Cuối cùng, Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Thiển đồng cảm, muốn an ủi cô vài câu, nhưng tình trạng Hà Hâm quá nghiêm trọng, anh cũng không biết phải nói gì để an ủi.

“Lão Đại, tôi vào trong đây.” “Được, làm phiền cậu rồi.” Ninh Trí Viễn vừa định trở về, đột nhiên Lâm Thiển xoay người, níu lấy quần áo Ninh Trí Viễn, quỳ “phịch” xuống đất.

“Chị dâu, đừng như vậy.”

“Tôi...” Lời nói đến bên miệng lại nghẹn trong cổ họng, thời điểm này mà nói câu “Cứu mẹ tôi” là vô nghĩa

Giọng nói Lâm Thiển phát run: “Tôi biết các anh nhất định sẽ cứu mẹ tôi

Tôi chỉ muốn nói, nếu mẹ tôi đã không vứt bỏ chính mình, xin các anh cũng đừng dễ dàng từ bỏ bà ấy.”

Ninh Trí Viễn gật đầu thật mạnh: “Được.” Với tư cách là bác sĩ, anh không thể nào cam kết thành công một trăm phần trăm

Nhưng dựa vào tình cảm giữa bọn họ, anh cam đoan: “Chị dâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tính mạng của bà ấy

Còn về những chuyện khác, chị phải chuẩn bị trước tâm lý.”

Khóe miệng Lâm Thiển hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười cảm kích: “Cảm ơn.” Ninh Trí Viễn vội vàng quay trở về phòng cấp cứu, sắp tới anh sẽ có một cuộc phẫu thuật cam go

Lâm Thiển không ngừng hồi tưởng lại lời nói của Ninh Trí Viễn

Ý thức rõ ràng, nhưng xuất huyết nội rất nghiêm trọng

Trong khí quản chứa đầy máu bầm, tắc nghẽn đường thở trong thời gian dài...

Vừa rồi mẹ nhổ ra một búng máu, rõ ràng máu đó đã trở nên sền sệt, sắp đồng đặc đến nơi

Nói cách khác, mẹ bị tắc nghẽn đường thở trong tình trạng vẫn còn ý thức.

Tên Kim Bách Minh đáng hận lại còn cố gắng che đậy tội trạng, rõ ràng là mưu sát mà

Cố Thành Kiêu đỡ Lâm Thiển, Lâm Thiển quay đầu nhìn vào mắt anh, kiên định nói: “Báo cảnh sát, em muốn báo cảnh sát!”

Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, nói chắc nịch: “Được, chúng ta báo cảnh sát, nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ em.” Đúng lúc này, điện thoại di động anh vang lên, là âm thanh liên lạc dành riêng cho quân đội.

“Alo, nói đi!”

Cố Thành Kiêu: “Lão Đại, Kim Bách Minh đột nhiên ra ngoài một mình, dáng vẻ rất vội vàng

Vừa rồi Đội trưởng Thẩm tra được ông ta đã đặt chuyến bay quốc tế sớm nhất, nơi đến là Nhật Bản

Kim Bách Minh không nói không rằng mà đã tức tốc đi Nhật, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn”

Cố Thành Kiêu cau mày, lập tức ra lệnh: “Ông ta không phải muốn đi Nhật, ông ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi thành phố B

Các cậu chặn ông ta lại, hành động khẽ khàng thôi.”

Cao Kỳ Khâm lập tức hiểu ngay, thậm chí còn hơi phấn khích, rốt cuộc kế hoạch của bọn họ không còn chỉ là “theo dõi” nữa

Anh dõng dạc đáp: “Rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.