*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ có điều, Thành Để lập tức trở nên quạnh quẽ rất nhiều
Sau khi Lâm Húc biết tin đã cố ý đến Thành Để thăm cô, ông ngồi bên giường an ủi cô rất lâu
“Thiển Thiển, con xem mắt con thành cái gì rồi kìa, còn khóc nữa là mù đấy.”
“Làm gì dễ mù như vậy, ba à, con không phải trẻ con, ba dọa con không có tác dụng đâu.” “Haizz, vậy con khóc mãi cũng vô dụng thôi
Ba đến bệnh viện thăm mẹ con rồi, bác sĩ nói tình trạng của bà ấy đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”
Lâm Thiển: “Con cảm thấy, nếu không phải con kích động dẫn dì Mạch đến đồn cảnh sát làm nhục Kim Bách Minh, thì dì Mạch đã không xảy ra chuyện
Kim Bách Minh chính là tên biến thái.”
Cố Thành Kiêu bưng một bát mì lên, đúng3lúc nghe được câu này của cô: “Em vẫn giữ khư khư suy nghĩ đó hả, em cho rằng dì Mạch xảy ra chuyện hoàn toàn là do em sao? Là dì Mạch biết quá nhiều chuyện của Kim Bách Minh, thể nên mới bị diệt khẩu
Hai ngày nay em không ăn gì rồi đúng không?”
Lâm Húc giật nảy mình: “Hai ngày không ăn gì? Ôi trời tiểu tổ tông của ba ơi, con mới làm ba sợ đấy, mau dậy ăn mì đi.”
Một người là ba ruột, một người là chồng mà như ba ruột, đạo hạnh của Lâm Thiển quá thấp, thật sự không thể chống lại sự lải nhải của hai trai già, chỉ có thể ăn mì
Lâm Húc hỏi: “Con nấu hả?” Cố Thành Kiêu: “Vâng, con chỉ biết nấu món này.” Lâm Húc cười: “Không tồi không tồi, mạnh hơn ba một chút1rồi.”
Lâm Thiển ăn mì, lấy chân đá đá Cố Thành Kiêu, hỏi: “Chuyện điều tra hung thủ sao rồi?”
“Camera ở hầm đỗ xe quay được một nhân viên giao thức ăn ra vào trong thời gian đó
Cảnh sát nghi ngờ chính là hắn, nhưng hắn trang bị đầy đủ nên ống kính không quay được mặt, hơn nữa cũng không để lại manh mối gì ở hiện trường
Có thể nói hắn làm việc vô cùng gọn gàng, mánh khóe hệt như của sát thủ chuyên nghiệp.”
“Liên lạc với bên giao hàng thì bên đó nói không có nhân viên này
Cảnh sát còn điều tra hệ thống đơn đặt hàng thức ăn, xác nhận không có đơn đặt hàng nào của Tập đoàn Châu báu XIN
Từ đó có thể thấy, tên này đã rắp tâm lên kế hoạch mưu sát từ trước.”
“Sau khi kiểm tra vệ tinh, tên sát3thủ này đã lên kế hoạch trốn thoát đâu vào đấy, đi vào trong hẻm thì mất dạng
Chuẩn bị những chuyện này không phải là chuyện chỉ trong ngày một ngày hai
Nói cách khác, trước khi em và dì Mạch đi đánh Kim Bách Minh, thì tên sát thủ đã chuẩn bị cho lần mưu sát này.”
Não của Lâm Thiển không đủ dung lượng, cô không nghĩ ra những mưu kế tính toán tường tận như vậy, vì thế khi Cố Thành Kiêu nói cô chẳng xen vào câu nào.
“Trước mắt cảnh sát đã điều tra được khá nhiều, nhưng anh đã bảo Thẩm Tự An bí mật theo vào, hi vọng cậu ta có thể tìm thêm được nhiều manh mối một chút.”
Lâm Thiển hỏi: “Anh không thể nói những chuyện khác sao?” Cố Thành Kiêu cho cô một ánh nhìn hiểu ngầm
“OK, em hiểu rồi, em3sẽ không truy hỏi nữa.”
“Em không biết đâu.” Cố Thành Kiêu trịnh trọng nói: “Bọn anh có lý do để nghi ngờ tên sát thủ vẫn còn mục tiêu khác, đó là em và mẹ em.”
Lâm Thiển: “...”
Lâm Húc: “...”
Lâm Húc sợ đến nỗi nói lắp: “Vậy vậy vậy không bắt được hung thủ sao?”
Cố Thành Kiêu im lặng.
Lâm Húc: “Thiển Thiển, con đừng ra đường, Thành Để là nơi an toàn nhất
Con cũng không cần lo lắng cho mẹ con, ba sẽ lập tức vào bệnh viện, đến phòng giám hộ canh chừng bên cạnh mẹ con, ai tới gần cũng phải bước qua ba trước.”
Cố Thành Kiêu vỗ vai ba vợ, trấn an: “Cũng không đến mức đó đâu ba, bây giờ mẹ ở phòng giám hộ cũng rất an toàn, con sẽ không để Thiển Thiển xảy ra chuyện
Ngược lại là ba đó, con rất9lo cho an nguy của ba.”
Lâm Húc không hiểu: “Ba hả?” Lâm Thiển cũng tò mò nhìn anh, chờ anh giải thích.
Cố Thành Kiêu: “Bọn con đã điều tra ra phần lớn nguyên nhân bạo lực gia đình của Kim Bách Minh là vì ông ta phát hiện mẹ và Thiển Thiển nhận nhau, còn gặp mặt ba
Lòng chiếm hữu và dục vọng khống chế của Kim Bách Minh mạnh đến nỗi có chút biến thái, con lo là ông ta sẽ trút giận sang ba.” Nói không lo, không sợ chút nào khẳng định là nói dối
Có điều, Lâm Húc cũng không phí công lăn lộn mấy năm nay, ông thản nhiên cười, nói: “Ông ta không sợ gánh thêm một tội danh nữa sao?” “Ba, ba đừng nói vậy, con sợ...” Lâm Thiển thật sự rất sợ người thân bên cạnh mình đột nhiên xảy ra chuyện
Những chuyện xảy ra liên tiếp khiến nội tâm của cô trở nên rất yếu đuối.
Cố Thành Kiêu: “Vậy nên, ba à, mấy ngày nay ba ra đường nhất định phải cẩn thận, con sẽ phải người âm thầm bảo vệ ba
Có điều, vì lý do an toàn, ba hãy cố hết sức giảm bớt tiệc tùng, về nhà sớm nhé.”
Lâm Húc nặng nề gật đầu: “Được.” Bất giác đã qua mười một giờ đêm, muộn lắm rồi, Lâm Húc cũng cần phải về nhà
Cố Thành Kiêu lệnh cho tài xế đưa ông về biệt thự nhà họ Lâm để bảo đảm an toàn cho ông
Vào thời điểm đặc biệt nên tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Sau khi Lâm Húc ra về, Lâm Thiển càng nghĩ càng thấy không đúng, cô kéo Cố Thành Kiêu lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh, gặng hỏi: “Các anh nghe lén được Kim Bách Minh đánh mẹ em đúng không?”
Cố Thành Kiêu gật đầu
“Vậy nên mới biết được nguyên nhân Kim Bách Minh đánh mẹ em, đúng không?”
Anh lại gật đầu.
Lâm Thiển chợt hiểu ra, đột nhiên cao giọng chất vấn: “Vậy tại sao anh không giao đoạn ghi âm đó cho cảnh sát?! Anh chỉ cần giao ra thì Kim Bách Minh sẽ không thể nộp tiền bảo lãnh ra ngoài
Ông ta không thể nộp tiền bảo lãnh ra ngoài thì sẽ không thể phái người đi giết dì Mạch.”
Cố Thành Kiêu: “Không được, đoạn ghi âm nghe lén đó không rõ ràng lắm, giao hay không giao cũng không ảnh hưởng đến việc Kim Bách Minh nộp tiền bảo lãnh.”
Lâm Thiển kích động vô cùng: “Anh không giao thì sao anh biết là vô dụng?! Cố Thành Kiêu, bây giờ mẹ em còn nằm trong bệnh viện, dì Mạch đã chết, ba em cũng đang gặp nguy hiểm
Rốt cuộc là cảnh sát không đủ chứng cứ bắt Kim Bách Minh, hay là anh sợ rút dây đồng rừng, ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Đội đặc nhiệm Dã Lang các anh?!” “Trong mắt em, anh thật sự máu lạnh, vì nhiệm vụ mà mặc kệ sống chết của người thân như vậy sao?”
“Giữa công việc và người thân anh đã sớm đưa ra lựa chọn rồi
Anh xem quân lệnh là sứ mệnh cao nhất, chỉ một câu “quân lệnh như núi" là anh có thể vứt bỏ tất cả, kể cả ba mẹ và vợ của anh
Đâu phải anh chưa từng làm, không phải sao?”
Cố Thành Kiêu ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển đang kích động
Anh tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội bởi bị phủ nhận
Anh dùng sức đè nén lửa giận trong lòng, sợ lời mình nói ra trong lúc kích động sẽ khiến Lâm Thiển càng khó chịu hơn.
Nhưng, Cố Thành Kiêu có thể kiểm soát rất tốt tâm trạng của mình, còn Lâm Thiển thì không thể.
Cô cười khẩy: “À, em thấy không phải cảnh sát không điều tra được thêm nhiều manh mối của hung thủ, mà là manh mối đều bị nhân viên ưu tú trong Đội đặc nhiệm của các anh chặn lại hết rồi.” Cố Thành Kiêu: “...”
“Án oan của mẹ em và dì Mạch xung đột với nhiệm vụ của các anh, cho nên, thay vì quan tâm đến sự oan ức của mẹ em và dì Mạch, anh vẫn khăng khăng hoàn thành nhiệm vụ của mình, có đúng không?!”
Lâm Thiển nhìn anh chằm chằm, chỉ tay vào mặt anh
Cô mang theo chất vấn và phẫn nộ ép hỏi anh từng câu: “Cố Thành Kiêu, anh có thể nói thật với em một câu không?!”