*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kim Trang Sùng nghe thấy âm thanh bên ngoài thì hé cửa nhìn ra
Ông ta nhìn thấy tay ai cũng bị gông cùm, mà còng tay cùng chân của họ còn được móc vào nhau
Tất cả bọn họ tạo thành một vòng tròn “dạo chơi” quanh sân tập, tiếng xiềng xích leng keng vang lên khắp sân
Kim Trang Sùng mãi mãi không quên được cảnh này
Ông ta cũng quen biết vài người trong số những phạm nhân này
Họ đều là những quan chức cấp cao nổi tiếng ngày xưa, bây giờ lại bị gông cùm trong tù, đến cả tự do của con người cũng không có.
Kim Trang Sùng thật ra cũng rất muốn đi ra ngoài nhưng lại không dám
Ông ta không dám bầu bạn với những phạm nhân3này.
Cuối cùng ông ta cũng đã hiểu vì sao Cố Thành Kiêu nói đây là nơi an toàn tuyệt đối
Bởi vì đây chính là nhà tù địa ngục, là nơi mà bất kỳ tội phạm vi phạm pháp luật nào nghe đến tên thôi là đã sợ mất mật.
***
Buổi sáng, Lâm Thiển vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì phát hiện Lý Bất Ngữ đang lén lút đi theo cô
So với lúc ngầm bảo vệ cổ trước kia thì cô nàng còn bám theo gần hơn rất nhiều
Lâm Thiển ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cô lên xe: “Bất Ngữ, chị nhìn thấy em rồi, em còn trốn cái gì nữa mà trốn?” Lý Bất Ngữ ngượng ngùng đi đến, “Chị dâu, mắt chị thật là tinh.” “Lên xe đi..
Không1phải mắt chị tinh, mà vì em đi quá gần
Sao lại quay về Cố Thành Kiêu gọi em về sao?” Lý Bất Ngữ ngồi vào ghế lái phụ, mím chặt môi không trả lời
Lâm Thiển nhìn nét mặt khó xử của cô thì cũng biết chắc Cố Thành Kiêu ra lệnh cho cô theo dõi mình, còn không cho tiết lộ tin tức của nhiệm vụ
“Thắt dây an toàn đi, chị lái xe đây.” Lâm Thiển nói.
Lý Bất Ngữ không còn cách nào khác, vội vàng thắt dây an toàn.
Dọc đường đi, Lâm Thiển vừa lái xe vừa hỏi: “Em không cần nói gì cả, chị chỉ hỏi em có đúng hay không thôi, đúng thì gật, không đúng thì lắc, được không?”
Lý Bất Ngữ đàng hoàng gật đầu.
“Đơn vị6mới không tốt sao?”
Lắc đầu.
“Không quen với công việc à?”
Lắc đầu.
“Trịnh Tử Kỳ khắt khe với em hả?”
Lắc đầu.
“Vì vậy đúng là Cố Thành Kiêu cố tình chuyển em quay về bảo vệ chị phải không?” Lý Bất Ngữ sửng sốt, chỉ có thể gật đầu
Lâm Thiên làm ra vẻ mặt coi mọi thứ nhẹ tựa lông hồng
“Thế nào, xung quanh chị lại đang bị tai họa gì khủng khiếp rình rập đây?”
Tâm trạng Lý Bất Ngữ nặng nề, cô cố khuyên nhủ Lâm Thiển: “Chị dâu, chị có thể không đi ra ngoài được không? Cứ ở Thành Để không được à?” Lâm Thiển: “Mẹ chị đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện
Đã ba ngày chị không gặp mẹ, chị phải đi thăm, trò chuyện với mẹ,4hi vọng mẹ chị nhanh có phản ứng trở lại.” Lý Bất Ngữ: “À, vậy sao, thăm bác xong rồi quay về Thành Để ngay lập tức có được không?”
Lâm Thiển: “Được, đồng ý với em, chị sẽ không đi lung tung.” Lâm Thiển bây giờ đã có kinh nghiệm
Những chuyện nguy hiểm trải qua lúc trước cũng nhắc nhở cô không bao giờ được bỏ qua lời khuyên của Cố Thành Kiêu.
Lâm Thiển còn nói: “Chắc Cố Thành Kiêu cũng muốn chị hạn chế ra ngoài
Nếu không có việc gì thì chị sẽ không đi, em cũng không cần phải lẽo đẽo đi đằng sau, cứ đi cùng chị là được
Nếu không vì Trương Khai xin nghỉ về thăm ông bà thì chị cũng không ngại có thêm một3vệ sĩ đâu.”
Lý Bất Ngữ cười cười: “Chị dâu sáng suốt, lão Đại chỉ lo cho chị thôi mà.” Lâm Thiển chợt giảo hoạt cười cười, nhân tiện hỏi: “Vậy có thể nói cho chị biết xung quanh chị có mối nguy hiểm nào được không? Chị thành tâm ngoan ngoãn thể rồi mà.” Lý Bất Ngữ: “...” Xong rồi, chị dâu lại đang lôi kéo mình tiết lộ
Lý Bất Ngữ ấp úng nói: “Chị dâu, chuyện này..
nguyên nhân gì, thì lão Đại..
cũng không nói cho em biết mà.” Lâm Thiển cười hỏi: “Thật không đấy? Chị vẫn xem em là em gái, giữa chị em gái không được nói dối nhau đâu.” Lý Bất Ngữ: “Em thật sự không lừa chị đầu
Bây giờ em đã chuyển công tác rồi, không còn là thành viên của Dã Lang nữa
Nhiệm vụ của đội là cơ mật, em không thể nào biết được.” Lâm Thiển chế giễu: “Vậy em bị Cố Thành Kiêu điều đến đây bảo vệ chị thì có được thêm một phần lương nữa không?”
Lý Bất Ngữ: “Chuyện này....”
Lâm Thiển: “Em báo cáo lại với anh ấy, cứ điều đến cho chị vài anh chàng cao to vạm vỡ
Chị chỉ cần đi ra khỏi nhà là có bao nhiêu hoành tráng rồi, cần gì phải quấy quả công việc của em?”
Lý Bất Ngữ: “..
Chuyện này, chuyện này, chuyện này chắc lão Đại thấy cử em thì khá thuận tiện, em lại cũng quen chị nữa, cử người khác thì sợ chị tức giận
Nhưng mà lão Đại thật sự rất thương chị đấy.” Lâm Thiển trêu chọc: “Ừ, bởi vậy anh ấy mới không điều vệ sĩ nam đến đấy
Anh ấy quá hẹp hòi đi, chỉ lo chị để mắt đến người khác.”
Lý Bất Ngữ: “Chị dâu, chị lại trêu em.” Lâm Thiển phá lên cười: “Ha ha ha ha, chỉ đùa thôi mà, dù sao thì cũng phải nói chuyện
Ôi chao, mà Đội trưởng Thẩm bây giờ đã đáp lại em chưa?” Vừa nhắc đến Thẩm Tự An, sắc mặt Lý Bất Ngữ đã đỏ ửng lên như đít khỉ
Cô thẹn thùng nhưng cũng không giấu nổi vẻ mất mát: “Anh ấy vẫn chưa đáp lại em.” Lâm Thiển thở dài: “Haiz, một người đàn ông không sáng suốt như vậy, em yêu thích người ta ở điểm nào chứ?” Lý Bất Ngữ cúi đầu, cảm giác mất mát càng lộ rõ trên gương mặt.
Lâm Thiển vững vàng lái xe rồi nói: “Hình như Đội trưởng Thẩm là người thuộc trường phái độc thân
Nghe nói lúc trước anh ấy có một người bạn gái đến mười năm, em cũng gặp rồi đó, là Mạnh Tương Tương.”
Lý Bất Ngữ: “Vâng, em gặp rồi, chị Tương Tương rất đẹp, tính tình cũng rất tốt.” Lâm Thiên: “Đúng vậy, thế mà anh ấy không chịu kết hôn
Dù sao chị Tương Tương cũng là con gái, sao có thể cứ chịu thiệt thòi như vậy được? Chị ấy không chờ được, gia đình chị ấy lại thúc giục nhiều lắm, mà Đội trưởng Thẩm thì lại không chút động lòng, cho nên hai người đành chia tay
Bây giờ chị Tương Tương cũng có con rồi, kết hôn với một người bình thường ở quê, cuộc sống trải qua cũng không đến nỗi nào.”
Lâm Thiển dừng xe trước đèn đỏ rồi quay sang ân cần hỏi Lý Bất Ngữ: “Lúc đó chị Tương Tương là bạn gái của anh ấy mà còn không đợi được, bây giờ em với anh ấy còn không có quan hệ gì, cùng lắm cũng chỉ là em thầm thương trộm nhớ người ta thôi mà em vẫn muốn chờ sao? Hai người liệu có nên chuyện không?”
Lý Bất Ngữ cúi đầu không đáp, nhưng dường như có thể thấy cô đang nghiên chặt răng ra vẻ rất quyết tâm
Đèn xanh, Lâm Thiển từ từ đạp chân ga, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi, hi vọng Lý Bất Ngữ có thể chú tâm nghe lời khuyên
“Bất Ngữ, thật sự chị rất muốn giúp em
Nhưng Cố Thành Kiêu nói với chị, Đội trưởng Thẩm không hề có ý tứ gì trong chuyện này
Nếu đã vậy thì chị khuyên em nên rút lui sớm đi, em cũng không còn trẻ nữa.”
“Anh ấy có.” Lý Bất Ngữ cắn răng, hai tay siết chặt gấu áo, vừa căng thẳng vừa ngượng ngập
Lâm Thiên biết, đối với chuyện tình cảm, Bất Ngữ vẫn như tờ giấy trắng
Lần đầu tiên yêu một người đàn ông thì thật sự khó mà buông bỏ được
“Anh ấy có.” Lý Bất Ngữ nhắc lại, giọng nói vô cùng chắc chắn
Lâm Thiển kiên nhẫn hỏi dò: “Anh ấy có cái gì? Anh ấy có đáp lại em sao?” Lý Bất Ngữ cắn môi, vừa thẹn thùng vừa chua chát đau khổ nói: “Trong chuyện này anh ấy vẫn có ý.”