*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh có thể ngửi được mùi nước biển tanh mặn trong không khí, dù nằm im trên giường cũng có thể nghe được tiếng sóng biển bên tai
Cố Thành Kiêu mặc quần áo mà ngủ
Khi nhắm mắt lại, trong đầu anh đều là hình bóng của Lâm Thiên, có khi cô nhướng mày quyến rũ, hoặc nháy mắt làm nũng, hoặc mắt đẫm lệ đứng vẫy tay với anh, không biết là kêu cứu hay là bảo anh mau chạy đi
Anh nghĩ có lẽ bây giờ cô rất sợ hãi
Chân trời đã sáng lên từ lúc nào
Cố Thành Kiêu chỉ thiếp đi một lúc, sau đó bị tiếng tàu bè bên ngoài đánh thức.
Tiếng kèn lệnh trầm bổng đánh thức cả thành phố, đồng thời đánh thức cả cuộc sống mọi người nơi đây
Cố Thành Kiêu ngồi dậy bước tới cửa sổ
Anh mở3cửa sổ ra, một mùi tanh mặn xen lẫn gió biển mát mẻ phả vào mặt
Anh sảng khoái tinh thần, bắt đầu khiêu chiến ngày mới với dáng vẻ sung mãn nhất
Anh bước xuống lầu, cửa quán bar bên cạnh vẫn khép kín
Ban ngày là thời gian quán bar ngừng hoạt động
Ở giữa nhà nghỉ và quán bar là một con hẻm nhỏ, bên trong có vài người đàn ông say xỉn nằm lăn quay
Cảnh tượng này rất thường thấy ở khu này
Những kẻ say rượu này đều là những người có cuộc sống không được như ý, chờ khi tỉnh giấc, đến thời gian quán bar nhỏ mở cửa đón khách, bọn họ sẽ lại tụ tập nhậu nhẹt một lần nữa
Đây là nơi có sự chênh lệch giàu nghèo rất lớn
Người giàu ngồi không cũng có cả một hòn đảo, mà1người nghèo thì ngay cả chiếc giường đệm cũng không có
Cố Thành Kiêu bước trên đường, bỗng một cô bé đáng yêu mặc quần áo lam lũ nhìn anh
Anh nhìn cô bé cũng trạc tuổi Nam Nam, trong lòng lập tức dấy lên sự thương hại.
Giống như nhìn thấu ánh mắt của anh, cô gái nhỏ vươn tay về phía anh, miệng thấp giọng gọi: “Help! Help!” Hai năm trước lúc ở đây, anh cũng từng gặp kiểu ăn xin tương tự
Bây giờ, anh còn có thể lý trí mà lạnh lùng im lặng tránh đi
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy một cô bé trạc tuổi Nam Nam duỗi tay xin anh, anh không thể nào lạnh lùng nói.
Thể là Cố Thành Kiêu lẳng lặng chạm vào túi, toan lấy tiền trong vi đưa cho cô bé.
Đúng lúc này, một người đàn ông6xông ra, vỗ vào bả vai Cố Thành Kiêu, điềm tĩnh mở miệng thân thiết nói một câu tiếng Anh: “Hey, bạn cũ, tôi chờ cậu lâu rồi
Cậu tới muộn rồi đấy.”
“?” Vẻ mặt Cố Thành Kiêu ngây ra.
Người đàn ông nắm vai anh, kéo anh đi về phía nhà nghỉ của mình.
Cố Thành Kiêu nhận ra ông ta, đây chính là ông chủ của nhà nghỉ SANTO
Ông ta là một người mở miệng toàn kể chuyện tiếu lâm đồi trụy, nhưng lại chẳng dám nhìn con gái xinh đẹp lâu, tuy độc miệng nhưng lại có lòng nhiệt tình của dân bản xứ.
Ông chủ kéo Cố Thành Kiêu vào trong nhà nghỉ, đóng cửa lại, lập tức hung dữ răn dạy: “Nếu không phải tôi thấy cậu là khách của tôi, còn lâu tôi mới cứu cậu
Nếu cậu mà xảy ra chuyện,4cảnh sát sẽ tìm tới tận đây, làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của tôi.”
Cố Thành Kiêu im lặng, cảm thấy cái kiểu nói năng chua ngoa tính tình mềm lòng của ông ta chẳng hề thay đổi tí nào.
Người đàn ông nhanh chóng giải thích: “Cậu xem phía sau lưng con bé đó đi, người nhà của nó núp trong ngõ hẻm, chỉ cần cậu rút ví tiền ra, bọn chúng sẽ đồng loạt xông lên
Nếu cậu phản kháng hoặc chạy trốn, ba hoặc anh em nó sẽ tặng cậu một dao, bảo đảm không thể thấy được mặt trời ngày mai.”
Thật ra Cố Thành Kiêu đều hiểu những chuyện này, có điều, anh vẫn nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.
“Nếu cậu thấy những người ăn xin này thì tốt nhất cứ3tránh xa, thấy phụ nữ và trẻ em mà chạy về phía mình thì phải chạy cho nhanh
Đã có du khách nước ngoài vì bố thí mà bị mắc lừa, vài người đã bỏ mạng rồi.” “Những người đó là ai?” Cố Thành Kiêu hỏi: “Dân bản xứ?” “Không phải, không biết là dân tị nạn từ đâu đến
Tất cả đều nhập cư trái phép, chúng tôi cũng chẳng biết làm sao.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, sau đó chỉ vào mặt, hỏi ông chủ: “Ông có nhớ tôi không? Hai năm trước tôi từng ở lại nhà nghỉ này.”
Người đàn ông phẩy tay một cái: “Đừng nói là hai năm, khách trọ hai tháng trước mà tôi còn không nhớ nổi
Mỗi ngày tôi đón biết bao nhiêu người như vậy, tôi mà nhở hết thì không mệt chết à?” Cố Thành Kiêu cười cười: “Phải, ông nói đúng.” Người đàn ông mời anh ngồi xuống, nói: “Vừa đúng lúc tôi nấu bữa sáng hơi nhiều, cho cậu một phần, miễn phí.” “Cảm ơn.” Xem đi, thật ra người đàn ông này là một người nhiệt tình.
Hai người ăn sáng cùng nhau, người đàn ông kia hỏi: “Cậu du lịch một mình đến đây à?” “Không, tôi tìm người.” “Tìm người? Tìm ai?”
“Vợ tôi.”
Người đàn ông che miệng cười, nói như cười trên nỗi đau của người khác: “Vợ cậu chạy theo người ta?” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười: “Không, cô ấy mất tích.” Người đàn ông kinh ngạc: “Ôi trời, mất tích à? Là bị người khác bắt cóc hả? Vậy còn tìm được sao?” Cố Thành Kiêu cúi đầu không đáp.
Người đàn ông lắc đầu, cũng không để tâm mấy: “Tôi thấy hay là cậu từ bỏ đi, người mất tích ở đây thì ngay cả xương cốt cũng không tìm được, dù cho báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Có lẽ do đã quen nghe những chuyện này, người đàn ông dựa vào kinh nghiệm của mình mà bắt đầu khuyên nhủ: “Chàng trai trẻ nghe lời tôi khuyên đi, cậu trở về còn có thể bắt đầu lại cuộc sống
Cậu mà ở lại thì chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí còn mất mạng nữa.”
Bởi vì ở gần quán bar nhỏ vô danh, cho nên ông chủ nhà nghỉ SANTO cũng biết được rất nhiều tin tức, chẳng qua ông ta không muốn nói nhiều, vì không muốn dính vào rắc rối.
Đột nhiên Cố Thành Kiêu lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra: “Số tiền này cho ông.” “No No No, bữa ăn sáng miễn phí, không thu tiền.” “Không phải, tôi muốn nghe một vài tin tức từ ông.” Người đàn ông vẫn từ chối: “Tôi sẽ không nói cho cậu biết vợ cậu mất tích là có liên quan đến ai đâu.” Cố Thành Kiêu không nói tiếng nào, lẳng lặng tháo đồng hồ trên tay xuống: “Thêm cái này nữa.” Nơi này là chỗ chỉ nhận tiền không nhận người, nếu tiền không mua được, tức là vì tiền chưa đủ nhiều
Người đàn ông nhìn xấp tiền lúc nãy, rồi lại thêm một chiếc đồng hồ, cười ha hả nhận lấy, sau đó nói: “Một tháng trước, có một chiếc du thuyền xa hoa chạy tới đỗ ở cảng
Không ai biết chiếc thuyền đó làm gì, nhưng ra vào đều phải ẩn vân tay
Nghe người ta nói đó là một chiếc thuyền ăn thịt người không nhà xương đấy.”
“Ở đâu?”
“Không xa.” Người đàn ông giơ một ngón tay lên chỉ: “Là chiếc du thuyền màu trắng cao năm tầng kia.”
Cố Thành Kiêu nhìn qua, lờ mờ thấy được phía trên treo một lá cờ, trên cờ là dấu hiệu một cây mã tấu.
“Cậu muốn vào đó?” Người đàn ông trêu: “Vào là không ra được nữa đâu.”
Cố Thành Kiêu không đáp, chẳng qua ngưng mắt nhìn lá cờ bay phấp phới theo gió biển
Đúng là gần thật, gần trong gang tấc
“Ông có cách nào để tôi vào đó không?”
Người đàn ông hoảng hồn, vội vàng lắc đầu: “No No No, tôi không có cách đâu
Mấy hôm trước có tên trộm lặn xuống nước lẻn vào đó, muốn kiếm chác một ít, cuối cùng chỉ có vào mà không có ra.” Khóe miệng Cố Thành Kiêu nhếch lên, anh nhìn người đàn ông một lúc
Anh lờ mờ cảm nhận được dường như người đàn ông này cố ý tiết lộ tin tức cho anh
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, dù biết nơi đó có bẫy rập thì anh vẫn phải đi.