Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 864: Tỷ lệ ngoái đầu siêu cao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Tự An: “Lão Đại, lão Phạm và Tiểu Cao Tử đã dẫn đội xuất phát rồi, tin rằng không lâu sau sẽ có thể liên lạc với anh

Đến lúc đó, anh để ý tình hình xem có thể tụ họp với bọn họ không nhé.”

Ninh Trí Viễn: “Lão Đại, sau khi lấy được thuốc thì hãy gửi hàng mẫu về ngay lập tức để tôi nghiên cứu thử

Chúng tôi không tìm thấy loài rắn độc đó, nhưng chắc là tôi có thể tìm được loại độc tính tương đương, không nhất định chỉ có Tiến sĩ McCleary mới có thể bào chế được thuốc giải.” Cố Thành Kiêu cực kỳ cảm động, cảm ơn bọn họ từ tận đáy lòng

Anh cảm nhận được sâu sắc rằng không phải anh đang chiến đấu một3mình, mà anh còn có các anh em của mình đứng sau chống đỡ cho anh.

Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, điều chỉnh bầu không khí nặng nề một chút, đổi sang giọng điệu dễ chịu thoải mái: “Được, giữ liên lạc mọi lúc nhé, chờ khi nào chúng tôi trở về, tất cả đến Thành Để uống rượu nhé.”

“Vâng, cảm ơn lão Đại nhiều.”

Đến nơi quen thuộc, tâm trạng của Lâm Thiển trở nên tốt hơn

Hôm nay trời đẹp, bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây.

Sáu năm trước, cô mất hết hi vọng tha hương nơi đất khách quê người, thứ duy nhất chèo chống cổ chính là hai đứa bé trong bụng

Khi đó, cô thường xuyên ngồi trong nhà ngẩng đầu nhìn lên trời nửa ngày

Cô luôn nghĩ, trời1đẹp thể này, nếu có thể ngắm cùng Cố Thành Kiêu thì tốt biết mấy

Con người ấy mà, phải có ước mơ, đúng không? Bây giờ cô đã thực hiện được ước mơ hồi đó của mình rồi

Lâm Thiển nắm lấy tay Cố Thành Kiêu, còn nhõng nhẽo nhất định phải đan mười ngón tay vào nhau.

Cố Thành Kiêu để điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn Lâm Thiển, gió mát thổi bay tóc cô

Cô vẫn xinh đẹp thuần khiết như lúc anh mới quen biết cô

Anh nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều

Ở thành phố B có quá nhiều người biết bọn họ, nên xưa nay bọn họ không dám thân mật nắm tay dựa vào nhau tản bộ trước mặt nhiều người ở nơi công cộng như bây giờ.

Trên mặt6Lâm Thiển nở nụ cười vui sướng, trong nụ cười ấy còn mang theo chút đắc ý

Cô nhìn chồng yêu của mình, đi trên đường lớn dưới trời trong gió mát, anh mặc quân phục thẳng thớm, đeo kính râm, ngoại hình cao ráo đẹp trai dù ở nước ngoài cũng nổi bật, tỷ lệ ngoái đầu siêu cao, điều này khiến mặt mày cô vô cùng rạng rỡ.

“Chồng ơi, chồng ơi, chúng ta đi đâu thế?”

Cố Thành Kiêu: “..

Nói chuyện cẩn thận.”

Lâm Thiển cười ngọt ngào, tựa đầu vào cánh tay anh

“Em rất muốn dẫn anh đến chỗ ở trước đây của em và Nam Nam Bắc Bắc, nhưng trước khi về nước, em nghĩ sau này cũng không sống ở đó nữa nên đã bán căn nhà đó đi

Căn nhà có cái4sân nhỏ đó rất thích hợp để ở, xung quanh cũng rất yên tĩnh.”

“Ở đâu?”

“Ở ngay cuối con đường này này, hơi xa, phải lái xe mất nửa tiếng.” “Vậy là ra khỏi nội thành luôn rồi, mua đồ ăn gì cũng bất tiện đúng không?” “Đúng là ở ngoại thành, nhưng có xe mà, lái xe đi mua đồ cũng tiện lắm.”

“Los Angeles không tắc đường à?”

“Có chứ, mức độ tắc đường ở Los Angeles không thua gì giờ cao điểm vào lúc chiều muộn ở thành phố B, thế nên lần nào em cũng tránh ra ngoài vào giờ cao điểm, khoảng giữa trưa mới lái xe chở bọn nhỏ đi, trên đường đi dạo thì tiện thể mua đồ luôn, chất đầy đồ trong cốp xe ô tô mới về nhà.”

Nghe3cô kể lại quá khứ với đôi mắt sáng rực, điều này khơi gợi nhiều hứng thú cho Cố Thành Kiêu: “Vậy đi thôi, chúng ta đi thuê xe trước, sau đó em dẫn đường.”

“Được.”

Hai người đến chỗ thuê xe, làm thủ tục thuê xe, sau đó vui vẻ lên đường

Lúc này Lâm Thiển chủ động xin làm tài xế

Cố Thành Kiêu ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, vừa khéo dễ dàng quan sát được quang cảnh đường phố và đường sá chung quanh

Trước khi đến đây, Trác Việt đã đưa địa chỉ của nhóm nghiên cứu khoa học cho anh

Anh cũng không tin tưởng Trác Việt lắm, chỉ là anh không có con đường thứ hai mà thôi.

Xe ô tô chạy một mạch ra khỏi nội thành, Cố Thành Kiêu nhìn vào thiết bị GPS, nhận ra bọn họ đang đi theo hướng của nhóm nghiên cứu khoa học, anh nghi ngờ hỏi: “Em còn nhớ rõ địa chỉ trước đây của em không?” “Số 79 đường số 3, khi đó em thường ra chợ bán đồ cũ mua đồ, thuộc làu địa chỉ luôn

Ôi, sau khi ra mua mới phát hiện hóa ra đồ ở đó còn tốt hơn đồ trong nước chúng ta nữa.” Cố Thành Kiêu nheo mắt lại, cao giọng hỏi lại lần nữa, “Ở đâu?” “Số 79 đường số 3.” “Em chắc là mình không nhớ lầm chứ?”

“Tất nhiên là không..

Sao vậy?”

Cố Thành Kiêu cảm thấy hơi khó tin, nhưng sự thật chính là thế: “Nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ McCleary ở số 80 đường số 3”

Lâm Thiển cũng rất ngạc nhiên

“Trùng hợp vậy sao? Số 80 là một bệnh viện, cách số 79 một đoạn

Những gì em biết đó là bệnh viện ấy vốn là một phòng khám tư nhân cao cấp, ba năm trước bị khủng bố tập kích, chết mười mấy người

Lúc ấy cả thị trấn đều bị bao vây, trên đường toàn là cảnh sát, bắt được ai là khám xét ngay, nên không ai dám ra khỏi nhà

Sau này có một đại gia mua lại phòng khám tư nhân đó, còn đầu tư rất nhiều tiền để xây thành bệnh viện hiện tại

Trước khi em về nước thì bệnh viện này mới khánh thành, là bệnh viện từ thiện, chuyên chữa bệnh cho người bình dân, em còn đưa Nam Nam và Bắc Bắc tới đó hai lần

Trẻ con mà, thường xuyên phát sốt cảm mạo.” Đang nói thì xe đã chạy ngang qua số 79, phía trước chính là bệnh viện.

Bên đường trồng một hàng bụi cây rậm rạp cao hơn hai mét, giống như một bức tường dày ngăn cách bệnh viện với đường cái.

Trọng điểm là, ở đây không có đường đi vào bệnh viện.

Lâm Thiển dừng xe lại, rời khỏi đây hai năm, nơi này đã thay đổi rất nhiều, cô đang cố gắng phân biệt.

“Ngại quá, em đã hoàn toàn không nhận ra nơi này, hai năm trước ở đây vốn dĩ không có bụi cây này, rõ ràng chỗ này là cổng chính, nhưng..

giờ em không biết cổng chính của bệnh viện nằm ở đâu nữa.”

Cố Thành Kiêu quan sát kĩ càng, rõ ràng chỗ này đã không còn là bệnh viện từ thiện nữa

“Em ngồi yên trong xe, để anh xuống xem thử.” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Lâm Thiển không dám làm liều, ngoan ngoãn ngồi trong xe

Cố Thành Kiêu xuống xe, hơi vạch khóm cây ra, nhìn vào trong qua khe hở

Anh hết hồn, bên trong ấy thế mà có binh sĩ cầm súng đi tuần, thậm chí không chỉ có một người.

Xem ra, thông tin Trác Việt cung cấp không sai, nơi này hẳn là địa điểm nghiên cứu khoa học của nhóm Tiến sĩ McCleary.

Lâm Thiển vẫy tay với anh

“Lên xe đi, em biết vào bằng cách nào rồi.” “Em đừng đi, bây giờ chúng ta tìm một nơi an toàn dừng chân trước đã, em không thể đi, nguy hiểm lắm.” “Nhưng em quen thuộc bên trong hơn anh.”

Cố Thành Kiêu ngồi vào xe

“Đi theo kế hoạch trước đã.” Lâm Thiển không suy nghĩ nhiều, khởi động xe, quay đầu lái về số 79.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.