*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bà cụ lo lắng không thôi, “Có phải chuyện xảy ra sáng nay không, động thai à?” “Cũng có thể ạ.” Ông bà cụ đều là người đã có tuổi, Lương Diệu Thần lại mang thai, làm sao di chuyển cô ta được, chỉ có thể để cô ta nằm dưới sàn nhà.
Ban đêm, sàn nhà rất lạnh, Lâm Thiên biết lúc phát độc rất khó chịu, cô thật sự không thể nhẫn tâm bỏ mặc cô ta, “Ông bà à, để cháu bể cô ấy về phòng, nằm dưới đất không phải cách.”
Bà cụ nhìn cơ thể nhỏ bé của cô, không tin là cô có thể để được một người phụ nữ có thai, “Thành Kiều đâu?” “Anh ấy có việc ra ngoài rồi ạ.” Bà cụ thắc mắc, đang định hỏi thì thấy Lâm Thiển cắn răng, dùng toàn bộ sức mạnh3bể ngang Lương Diệu Thần lên, bà cụ vội vàng nhường đường, vừa quay đầu cũng quên hỏi Cố Thành Kiêu đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì.
Lương Diệu Thần đã hoài thai ở tháng thứ sáu, đã nặng hơn trước đây rất nhiều, nhất định cũng phải 60-65kg, Lâm Thiển gắng gượng bể cô ta đi một mạch, gần xanh trên trán đều nổi lên.
Đừng thấy Lâm Thiển nhỏ gầy mà lầm, sức lực tuyệt đối không yêu đâu nhé
Một người mẹ nuôi lớn hai đứa con nhỏ thì cánh tay chắc chắn có lực
Đôi tay của cô chẳng những phải bế con trai con gái, mà còn phải vác ba lô, bung dù, đẩy xe đẩy, vì thế rất khỏe
Lâm Thiển bể Lương Diệu Thần về căn phòng cô ta đang ở tạm, đặt cô ta nằm ngay ngắn trên giường
Sau khi1đắp chăn cho cô ta xong, cô chỉ cảm thấy hai cánh tay mình run rẩy.
“Bà ơi, có nước nóng không ạ?”
“Có, để bà đi lấy.”
Bà cụ xuống nhà lấy nước nóng, còn ông cụ lại rất bình tĩnh, “Tiểu Thiển, không cần đưa đến bệnh viện sao? Nếu con bé xảy ra chuyện gì trong nhà chúng ta, ông sợ là không thể giải thích được với người nhà con bé.”
Lâm Thiển trấn an: “Phải đưa đến bệnh viện ạ
Ông ơi, phiền ông gọi cấp cứu ngay bây giờ, đồng thời nói cho đối phương biết là chúng ta muốn đến bệnh viện lớn trong thành phố.” Ông cụ không hỏi nhiều, trong lòng cũng tán thành, dù sao bệnh viện phía trước cũng quá nhỏ, thiết bị chữa bệnh và kỹ thuật không bằng bệnh viện lớn, vẫn nên thận trọng đối đãi6cho thỏa đáng thì hơn.
Bà cụ mang nước nóng lên, Lâm Thiển ôm lấy Lương Diệu Thần, đút cho cô ta từng hợp nước nhỏ
“Lương Diệu Thần, lúc cô nằm viện, bác sĩ có tiêm thuốc gì cho cô không
Nếu có thì cô hãy nhéo vào tay tôi.” Lương Diệu Thần có thể nghe được, cô ta gắng sức nhéo vào tay Lâm Thiển.
Triệu chứng của cô ta giống cô y như đúc
Lâm Thiển gần như kết luận rằng cô ta đã trúng độc.
“Được rồi, tôi biết rồi, cô yên tâm, cô sẽ không sao đâu, qua đêm nay sẽ ổn
Nhưng vì cô đang mang thai, nên chúng tôi vẫn phải đưa cô đến bệnh viện khám thử.”
Lương Diệu Thần lại nhéo vào tay Lâm Thiên, tỏ ý bằng lòng
Lâm Thiển nghĩ thầm trong bụng, cô ta đang mang thai, mình không dám cho cô4ta uống thuốc ức chế lung tung, ngộ nhỡ thuốc đó làm tổn thương đứa bé trong bụng thì phải làm sao? Không biết loại độc này có ảnh hưởng đến đứa bé không!
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương tới, nhân viên y tế dùng cáng cứu thương đưa Lương Diệu Thần lên xe cấp cứu
Lâm Thiển cũng đi theo cùng.
Bệnh viện, phòng cấp cứu, bác sĩ trực ban cũng là bác sĩ đã chữa trị cho Lâm Thiển
“Bác sĩ, có phải tình trạng của cô ấy giống như tôi không?” Bác sĩ cau mày, “Đúng vậy, gần đây xảy ra chuyện gì vậy, tôi đã nhận mấy bệnh nhân trúng độc rồi.” “Cái gì? Thật ạ?”
“Tôi cần gì phải lừa cô
Tôi đã báo cáo với bệnh viện rồi, bệnh viện rất xem trong chuyện này.” Lâm Thiển lại hỏi: “Bệnh nhân trúng độc3đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia có phải sắp chết rồi không?”
Bác sĩ sững sờ, không biết làm sao mà cô biết được, “Cô..
sao cô biết?”
“Hôm qua tôi đã đi thăm anh ta, chúng tôi cùng trúng loại độc giống nhau
Bác sĩ, loại độc này thật sự không có cách trị sao?” Bác sĩ lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa tìm ra cách giải độc.”
Nếu đã biết kết quả, vậy cần gì phải ôm hi vọng hỏi những câu trả lời khác nhau? Lâm Thiển khẽ thở dài, không còn xoắn xuýt về vấn đề này nữa, nhìn thoáng qua Lương Diệu Thần đang hôn mê bất tỉnh, hỏi: “Bác sĩ, loại độc này có ảnh hưởng tới phụ nữ có thai và thai nhi không?”
Bác sĩ nhìn vào máy theo dõi tim thai, càng cau mày chặt hơn, dặn dò y tá, “Mau cung cấp oxi cho cô ấy, nghi ngờ bị suy thai.” Bác sĩ nói thuật ngữ chuyên môn, Lâm Thiển không hiểu
Thấy hai cô y tá vọt qua chụp mặt nạ oxy cho Lương Diệu Thần, cô rất lo lắng: “Tình hình sao rồi ạ?”
Bác sĩ giải thích: “Máy theo dõi tim thai cho thấy tim thai đập quá nhanh, nghi ngờ thai nhi bị thiếu oxy
Trước tiên phải cho thở máy thở một lúc, để xem tình hình có chuyển biến tốt hơn không.” Lần này Lâm Thiển đã hiểu, “Vâng, vậy làm phiền bác sĩ.”
Lâm Thiển ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, bây giờ cô không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể ngẩn người
Ngày hôm nay thật đặc sắc, không biết mỗi ngày sẽ xảy ra chuyện gì, có nguy hiểm gì
Cô rất rất nhớ quãng thời gian sum họp gia đình của bọn họ ở thành phố B, mặc dù đơn giản nhưng rất hạnh phúc
Cô cũng rất nhớ Nam Nam và Bắc Bắc.
Máy theo dõi tim thai ở ngay bên cạnh cô
Mỗi khi trị số vượt chỉ tiêu, máy sẽ phát ra tiếng “tít” cảnh báo, mỗi lần phát ra tiếng “tít” là tim cô đều thắt lại một chút
Đứa bé này chưa ra đời đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, ba ngồi tù, mẹ trúng độc, mình thì thiếu oxy
Nếu sau này nó có thể bình an thuận lợi ra đời thì mạng cũng lớn.
Sắc trời dần sáng lên, Cố Thành Kiêu về nhà không tìm thấy Lâm Thiển, hỏi ra mới biết nửa đêm xảy ra chuyện, thế là vội vàng chạy đến bệnh viện thành phố
“Alo, em đang ở đâu đấy?” Lâm Thiển đang chợp mắt, lúc nghe điện thoại của Cố Thành Kiêu, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, “Em đang ở phòng cấp cứu, anh về rồi hả?” “Anh đang ở ngoài cửa phòng cấp cứu, em ra đi.” “Ừm, được.” Lâm Thiên nhìn Lương Diệu Thần, thân nhiệt của cô ta đang từ từ bình thường trở lại, tim thai cũng đã đập bình thường
Dường như cô ta đang ngủ rất say, thế là cô yên lòng ra ngoài gặp Cố Thành Kiêu.